Hai người thu thập xong, ra cửa, trong phòng bếp không có gì cả, chỉ có thể xuống lầu, lái xe đi ra ngoài ăn bữa sáng, ăn sáng xong, Tiết Nhượng mang Trương Lam đi quảng trường mua đồ, mua một ít quà ra mắt, Trương Lam ôm lấy tay anh nói, "Không cần mua, thật ra thì, ba mẹ em cũng không ở bên này."
"Mua một ít." Tiết Nhượng kéo kéo cổ áo, anh rất ít khi mặc chỉnh tề như vậy.
"Vậy cũng đừng mua quá nhiều." Trương Lam cũng thích đi dạo phố, nhìn thấy một cửa hàng liền dừng bước, nhìn chung quanh, Tiết Nhượng cũng không gấp, cùng cô chậm rãi nhìn, nhìn trúng liền mua.
Đi một đoạn đường sau, Trương Lam phát hiện, không ít cô gái từ bên cạnh đi qua, sẽ liếc mắt nhìn Tiết Nhượng một cái, ở trong cửa hàng mua đồ, cô đi dạo, chỉ chớp mắt là có thể thấy những phục vụ viên kia, mang theo thẹn thùng cùng nhát gan nhìn Tiết Nhượng, cô trầm mặt xuống, tức giận đem quần áo buông xuống, xoay người, ôm lấy cánh tay Tiết Nhượng.
"Đi."
Tiết Nhượng sửng sốt, nhìn quần áo cô vừa mới chăm chú xem, "Không mua?"
"Không mua." Trương Lam hừ hừ nói, cô lôi kéo Tiết Nhượng đi nhanh hai bước, hận không thể cách xa cửa hàng này một chút, quan trọng là bộ dáng của người phục vụ kia khá đẹp mắt, điều này làm cho cô khó chịu.
Tiết Nhượng hơi khó hiểu, đi một hồi, cười cười xoay người cô lại, nhìn cô cười nói: "Ghen tị?"
Trương Lam hừ hừ: "Đúng vậy, nhiều người nhìn anh như vậy, anh đừng mặc tây trang này, thật sự, rất khó coi."
Tiết Nhượng: "..." Anh ôn nhu xoa xoa tóc cô, ôm vai cô, nói, "Được, không mặc, chúng ta trước đi mua quà, sau đó tới phòng làm việc của mẹ em chờ hai người bọn họ."
" Được." Trương Lam suy nghĩ, lần sau đi dạo phố sẽ không mang Tiết Nhượng theo.
Đi xuống lầu, ở cửa hàng chuyên mua bán một ít quà tặng, tổ yến còn có mấy chai rượu các loại, hai người rời khi khu mua sắm ở quảng trường, lên xe, Tiết Nhượng thắt dây an toàn cho cô, liền nổ máy xe, Trương Lam tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ một chút, nói: "Đúng rồi, em còn chưa nói với anh, phòng làm việc của mẹ em ở đâu."
" Không cần phải nói, anh biết." Tiết Nhượng nhẹ nhàng chuyển động tay lái, đi lên đường lớn.
Trương Lam nghiêng đầu nhìn anh, "Anh làm sao biết được?"
"Anh năm đó đi tìm em, từng nhiều lần đi qua phòng làm việc của mẹ em."
"A lúc nào?"
"Một năm trước."
Trương Lam kinh ngạc, cô cũng từng đi tới phòng làm việc của Trì Bình, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa gặp Tiết Nhượng, cô hỏi: "Anh gặp qua ba mẹ em sao?"
"Chưa thấy qua ba em, chỉ thấy mẹ em." Tiết Nhượng nhàn nhạt nói, anh lại kéo cổ áo.
"Mẹ em.... Bà ấy cùng anh nói gì?" Trương Lam vừa nghe, cẩn thận hỏi.
Tiết Nhượng lạnh nhạt nói: "Không nói gì."
"Vậy anh cùng bà nói gì?"
"Anh cũng chưa kịp nói gì với bà ấy."
Trì Bình là người mẫu, là kiểu người vừa ra cửa thì tràn ngập ánh sáng, không ít chó săn cũng sẽ đi theo, bà mỗi lần trở
lại phòng làm việc ở Bắc Kinh, bên người đều có một đám người đi theo, thợ trang điểm phụ tá người đại diện, hoặc là một minh tinh diễn viên nào đó, một đoàn đội như vậy, Tiết Nhượng đừng nói muốn đến gần.
Ngay lúc vào phòng làm việc, cũng sẽ bị Trì Bị đi lướt qua, Trì Bình không có ôn hòa như Trương Trọng Cảnh, bà trực tiếp không nhìn Tiết Nhượng.
Cũng cho tới bây giờ sẽ không đồng tình với tình huống của Tiết Nhượng.
Bởi vì sau khi trạng thái tỉnh ngủ của con gái, kêu gào muốn tới Bắc Kinh, muốn chia tay,Trì Bình ban đầu không biết tình huống gì, đi theo con gái, đem người đưa tới, chăm sóc cô, một thời gian rất dài sau đó Trương Lam mới bình tĩnh trở lại, tâm cô cũng bình tĩnh, sau này, mới hiểu hết đầu đuôi câu chuyện.
Trì Bình đối với Tiết gia, liền mang theo địch ý.
Ngay cả Trương Lam thi đậu trường đại học Trung y dược, biết rõ Trương Lam là vì Tiết Nhượng, vì người bạn trai của cô, Trì Bình lại giả câm vờ điếc, nhìn thấy Tiết Nhượng bà không có cách nào đánh người, không có cách nào lên tiếng, cũng không cách nào uy hiếp, nhưng bà có thể không nhìn.
Cho nên Tiết Nhượng đi tới mấy lần, mua lễ vật để xuống liền đi, Trì Bình cho dù gặp được, mặt cũng đầy hờ hững.
"Nha, em còn tưởng rằng anh cùng mẹ em nói chuyện." Trương Lam tựa lưng vào ghế ngồi, chơi điện thoại di động, Tiết Nhượng nhìn cô một cái, khóe miệng giương lên.
Xe đi không nhanh, chỉ chốc lát đã đến Sang Ý ở trung tâm thành phố, phòng làm việc Trì Bình ở nơi này, mảnh đất này là Trương Trọng Cảnh mua lại.
Ban đầu mua chỉ là vì thuận lợi cho Trì Bình dùng mà thôi, sau đó giá phòng tăng lên, giá cả tăng lên không chỉ hai mươi lần, phòng làm việc của Trì Bình còn có một ít người mẫu, giá trị con người rất cao, xe ngừng ở chỗ đậu xe, Tiết Nhượng xuống xe, mở cửa xe cho Trương Lam, Trương Lam xuống xe, lười biếng duỗi thắt lưng.
Tiết Nhượng xách hộp quà, nắm tay cô, đi vào.
Trong phòng làm việc người đi tới đi lui, có vội vàng, cũng có chậm rãi, Trương Lam vừa vào cửa, liền bị người nhanh mắt thấy được, người kia là Tổng thanh tra trù hoạch của phòng làm việc, hắn tươi cười đi tới, giọng mang theo lấy lòng nói: "Lam Lam, em tới rồi, Trì tổng vừa mới gọi điện thoại nói em hôm nay tới đây, đi, bên trong chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho em."
"Nha, cám ơn anh Lộ." Trương Lam cười với Lộ Dịch, kéo cánh tay Tiết Nhượng, Lộ Dịch nhìn sang bên cạnh một cái, che miệng cười nói: "Anh đẹp trai này là ai vậy? Bạn trai sao?"