Nửa giây sau, bà hừ nói: "Hiếm lạ mấy đồng tiền của cậu sao?"
"Cháu cảm thấy ở thời đại này, lập tức cháu có thể cam đoan, chính là cho cô ấy tiền, cháu sẽ đối tốt với cô ấy, chăm sóc cô ấy, những điều này nói ra miệng là vô dụng, dù sao ngài không thể vẫn luôn ở cùng một chỗ cùng chúng cháu, cũng không thấy được cháu chăm sóc cô ấy, thứ duy nhất có thể bảo đảm, chính là tài sản."
Trì Bình: "..."
Bà ôm chặt Trương Lam, nói với Tiết Nhượng: "Đừng nói giống như chúng ta sẽ gả con gái cho cậu vậy."
"Vâng." Tiết Nhượng một bộ dạng tùy ý để cho nắn bóp, ngược lại làm cho Trì Bình không nói ra lời, bà còn nói: "Cậu không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà làm sao chăm sóc tốt cho con bé, tôi cũng không tin."
"Cháu có thể mời bảo mẫu." Tiết Nhượng rất thực tế nói.
"Bảo mẫu làm cơm có thể ngon bằng cậu nấu sao? Có thể làm tri kỷ của cậu sao?"
Tiết Nhượng yên lặng hai, chần chờ hỏi: "Dì, ngài là muốn cháu học nấu cơm?"
"Tôi không nói như vậy." Trì Bình xảo quyệt nói.
Tiết Nhượng: "..." Thật khó chơi.
Nhưng anh có thể lý giải, anh nói: "Không bằng, ngài đem những yêu cầu của ngài viết xuống, cháu mỗi một điều sẽ đi hoàn thành?"
Trì Bình: "..."
Trương Trọng Cảnh treo điện thoại, nghe xong nửa ngày, nở nụ cười, ông đi đến bên người Trương Lam ngồi xuống, kéo bả vai Trương Lam xuống, nói khẽ với Trương Lam: "Mẹ con trước kia chính là như vậy yêu cầu ba."
"Thật sao?" Trương Lam cũng khẩn trương, sợ Tiết Nhượng sơ ý một chút bị Trì Bình nói thêm đôi câu người liền chạy, Trương Trọng Cảnh cười cười, nói: "Đúng."
Tiết Nhượng ở đối diện cũng nghe được, anh cũng gật đầu một cái.
Trì Bình tức giận, bà một phen nắm được lỗ tai của Trương Trọng Cảnh, "Anh đang cản trở tới em!"
" Không dám!" Trương Trọng Cảnh mỉm cười giương mắt, kéo kéo nàng tay bà, "Anh nhìn thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, chúng ta đi ăn cơm đi."
Tiết Nhượng lập tức nói: "Cháu đã đặt phòng ăn."
Trương Trọng Cảnh nhìn anh một cái: "Được."
Bốn người đứng dậy, Trương Lam vươn tay kéo Tiết Nhượng, Tiết Nhượng đưa tay ra cho cô kéo, vừa vặn nhìn tới ánh mắt Trì Bình, anh hơi dừng lại một chút, vẫn là đem tay thu hồi lại, để vào trong túi, Trì Bình ôm vai Trương Lam, đi ra cửa, Trương Trọng Cảnh đi ở bên người Trương Lam, cúi đầu cười vuốt tóc Trương Lam.
Trương Lam có chút nũng nịu nói: "Ba đừng làm vậy."
Tiết Nhượng đi ở phía sau, nhìn ba người trước mặt, đây mới là một gia đình gia đình hạnh phúc, nên có hình dáng, đến chỗ đậu xe, Trì Bình không để cho Trương Lam đi lên chiếc xe kia của Tiết Nhượng, mở ra cửa xe Tesla, để cho Trương Lam lên, Trương Lam rất không tình nguyện gạt bỏ cửa xe, cuối cùng dưới sự an ủi của Trương Trọng Cảnh, khom người ngồi xuống.
Trương Trọng Cảnh thắt dây an toàn cho vợ, sau đó thấp giọng nói: "Anh đi nói chuyện với thằng bé một chút."
Trì Bình hừ nói: "Có gì tốt mà trò chuyện."
Trương Trọng Cảnh cười cười, không lên tiếng, đóng cửa xe, nhìn về phía Tiết Nhượng, nói: "Tôi ngồi xe cậu."
"Vâng."
Tiết Nhượng mở cửa xe, mời Trương Trọng Cảnh đi lên, mở cửa phía sau, Trương Trọng Cảnh cười một tiếng, vòng qua xe, lên chỗ ngồi ghế phó, Tiết Nhượng dừng lại, lúc này mới đóng cửa xe, lên vị trí lái xe, chuẩn bị xuất phát, anh liếc nhìn Trương Lam lộ đầu ra khỏi
chiếc xe Tesla, anh câu môi cười với Trương Lam.
Trương Lam lúc này mới an tâm đem đầu thu về.
Xe Tesla lái đi trước, đi ra chỗ đậu xe, một chiếc xe Land Rover cũng đi theo chạy qua, một trước một sau đi trên đại lộ, Trương Trọng Cảnh nhận một cuộc điện thoại, sau đó cắt đứt, nhìn Tiết Nhượng ngồi ở vị trí lái xe, hỏi: "Thích Land Rover?"
Tiết Nhượng đáp: "Vâng."
"Còn thích gì?"
"Jaguar."
"Không sai, đều là xe tốt." Trương Trọng Cảnh mỉm cười, lại gọi: "Tiết Nhượng."
"Vâng."
" Nếu như Trương Lam không cách nào vượt qua cùng mẹ cậu sống chung, cậu hãy cùng Trương Lam chia tay đi."
Tay lái Tiết Nhượng hơi quay, bánh xe trượt một chút.
Trương Trọng Cảnh mặt không đổi sắc, Tiết Nhượng ổn định tốt tay lái, lại không có đáp, cằm anh kéo căng, khuôn mặt càng lạnh lùng.
Trì Bình có xảo quyệt, cũng không trực tiếp như Trương Trọng Cảnh.
Ngón tay anh hơi run, giọng rất nhẹ nói: "Chú, tại sao?"
" Kết hôn không phải là chuyện của hai người các cậu, cậu bây giờ cảm thấy cậu có thể một mình đối mặt Lam Lam cùng cha mẹ cậu, nhưng là cha mẹ là ân, Lam Lam là tình, ân tình không thể chia đôi, về sau cậu chưa hẳn sẽ cảm thấy hạnh phúc."
"Cháu sẽ xử lý tốt."
"Người trẻ tuổi cả, cậu còn rất trẻ tuổi, chờ đến khi cậu thật sự đến trung tâm của cuộc sống, đối mặt với cuộc sống, liền phát hiện chiến tranh giữa Lam Lam cùng mẹ cậu, cậu đời này cũng không thể giải quyết, cậu bị kẹp ở giữa... Nhất định là rất khó khăn."
"Vậy cháu cũng nguyện ý." Giọng Tiết Nhượng không phập phồng, nhưng rất kiên quyết.
Trương Trọng Cảnh lại nói: "Tôi không đồng ý."
Tay cầm tay lái của Tiết Nhượng lại căng thẳng, Trương Trọng Cảnh còn nói: "Con gái là bảo bối của tôi, từ nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay chúng tôi lớn lên, đến nhà các cậu, con bé cuối cùng có một ngày sẽ bởi vì mình không cách nào đối mặt với mẹ cậu, mà làm ra chuyện trái với lương tâm, đến lúc đó con bé sẽ thống khổ sẽ khó chịu..."
Tiết Nhượng trầm mặc.
Anh không nghĩ tới điều này.
Trương Trọng Cảnh nhìn anh, nói: "Hai năm, sau hai năm, nếu như Lam Lam vẫn không có cách nào vượt qua sợ hãi đối mặt với mẹ cậu, cậu cùng con bé, liền chia tay, nếu như cậu chẳng phân biệt được, tôi sẽ để cho chuyện của ba năm trước tái diễn."
Tiết Nhượng nắm chặt tay gân xanh nổi lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu ca ca còn có con đường dài phải đi.