Quay đầu xe, xe dừng ở cửa bệnh viện, Tiết Nhượng cầm lấy điện thoại di động liền chạy vào bên trong, một y tá thực tập cùng với chuyên ngành của Trương Lam tiến lên ngăn anh lại nói: "Cô ấy đang làm kiểm tra, cô ấy đã hôn mê một lát, rất nhanh liền tỉnh."
"Cô ấy ở đâu?" Tiết Nhượng lo lắng hỏi, y tá kia chỉ dẫn anh đi tìm Trương Lam, Trương Lam nghiêm mặt, cầm đơn bệnh án đi ra, vừa nhìn thấy Tiết Nhượng, hai mắt Trương Lam rưng rưng, Tiết Nhượng tiến lên ôm cô vào trong ngực, "Sao vậy?"
Bác sĩ chủ trị đi ra theo phía sau Trương Lam, ông biết Tiết Nhượng, nói: "Cô ấy mang thai, làm sao lại cho cô ấy uống nhiều rượu như vậy chứ."
Cả người Tiết Nhượng sửng sốt, anh cúi đầu nhìn Trương Lam, tay Trương Lam run run đưa tờ bệnh án cho Tiết Nhượng, Tiết Nhượng nhận lấy, nhìn một cái...
Mang thai 40 ngày, tương đương với một tháng mười ngày, Trương Lam khóc nói: "Em còn uống rượu đế, làm sao bây giờ?"
Tiết Nhượng thấp giọng nói: "Không sao, không sao."
Nhưng trong lòng anh lại lạnh đi nửa phần, anh nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ nói: "Phải quan sát nhiều, Trương Lam đi về nghỉ ngơi đi, khoảng thời gian này phải đúng giờ tới làm kiểm tra, nếu như chỉ là rượu bia bình thường, vấn đề không lớn, nhưng nếu như rượu đế cao độ như vậy, phải xem tình huống."
Trương Lam ô ô ô khóc, nắm quần áo Tiết Nhượng thật chặt.
Tiết Nhượng ôm chặt cô, trấn an nói: "Không sao đâu, khoảng thời gian này em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đúng giờ chúng ta tới kiểm tra."
" Tiết Nhượng... " Trong mắt Trương Lam đều là nước mắt, có đứa bé không đáng sợ, đáng sợ là rõ ràng đứa bé tới lại mất đi, mới đáng sợ.
Chu Nghệ năm trước cũng vậy, mang thai kết quả ở bên ngoài cổ tử cung, không thể sinh, chỉ có thể làm giải phẫu lấy ra, chồng cô ấy lớn hơn cô ấy mười lăm tuổi, hôm nay cũng gần bốn mươi, sau này muốn mang thai nữa thì càng khó khăn, Chu Nghệ lúc ấy khóc tê tâm liệt phế, Trương Lam đặc biệt sợ chính mình cũng như vậy, cô lên xe, tựa như mất hồn.
Tiết Nhượng đau lòng, nắm tay cô thật chặt, lại hôn xuống gò má cô một cái, nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều."
Trương Lam trừng mắt nhìn anh, bởi vì khóc nhiều, mắt đều đỏ lên, cô nghẹn ngào nói: "Làm sao bây giờ? Nếu quả thật... "
"Được rồi, nếu không có kết quả, không cần tự kết luận, chúng ta còn trẻ không phải sao, đứa bé... Đứa bé cũng có duyên phận." Tiết Nhượng lúc sau dừng một lát mới nói xong, cổ họng anh cũng có chút nghẹn, Trương Lam lại khóc lên, Tiết Nhượng nói: "Em phải phải giữ vững tâm tình tốt, có lẽ, đứa bé sẽ ở lại."
"Nhưng mà... "Trương Lam phát hiện mình không làm được.
Bởi vì cô nhất thời không cẩn thận khinh thường, nếu như đứa bé này không thể ra đời, đời này của cô sẽ có tiếc nuối.
Xe một đường chạy trở về nhà, Tiết Nhượng ôm Trương Lam xuống, trong lòng Trương Lam ủy khuất trách cứ mình, ôm chặt cổ anh, không chịu buông,
Tiết Nhượng cũng không có ý định để cô xuống, ôm cô dọc theo đường đi của tầng lầu, lại mở ti vi cho cô xem, Trương Lam vùi đầu ở giường, Tiết Nhượng gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ.
Ở lại cùng cô.
Trương Lam cầm điện thoại di động lên, nhắn wechat cho Annie.
— — Annie, tớ tối hôm qua uống rất nhiều rượu, tớ hôm nay phát hiện tớ mang thai.
— — Cái gì? Cậu bị ngốc sao... Mang thai còn uống rượu? Con bà nó tớ nghe nói các cậu tối hôm qua còn uống rượu đế.
— — ô ô.
— — Được rồi đừng khóc, thật ra thì như vậy đi, vận khí của cậu luôn luôn không tệ, tớ cảm thấy vấn đề không lớn, bác sĩ có bảo cậu tới kiểm tra hay không?
— — Có, tớ chỉ sợ giống như Chu Nghệ.
— — Không sợ, không phải năm nay Chu Nghệ cũng chuẩn bị mang thai sao, cậu tham ăn tham uống là được.
Tiết Nhượng mang đồ uống đi vào, vén tóc Trương Lam ra, đưa nước uống cho cô, Trương Lam vùi đầu uống một hớp, anh làm là nước trái cây, mùi vị rất tốt, Trương Lam uống xong, tâm tình cũng khôi phục, cô từ trên giường xuống, nói: "Em phải rèn luyện thân thể thật tốt."
Tiết Nhượng ngăn cản co, nói: "Hiện tại thân thể em còn rất yếu ớt, trước ngủ một chút?"
Trương Lam ôm anh, Tiết Nhượng lập tức để cốc lên bàn, một tay anh ôm cô, nói: "Sao vậy?"
"Chồng, ôm ôm."
"Ừ, ôm ôm."
"Anh đi làm đi, em ở nhà một mình cũng được." Trương Lam sợ làm chậm trễ Tiết Nhượng, ôm một chút lại đẩy anh ra nói, Tiết Nhượng đâu có yên tâm, anh khom người, hôn xuống môi của cô nói: "Anh xin nghỉ, công việc của anh không nhiều, hơn nữa, cũng không quan trọng bằng em... "
Hốc mắt Trương Lam lại đỏ lên, cô cảm giác cô rất hạnh phúc.
Chính cô quên trước quên sau, kinh nguyệt không tới cũng không biết, trong bụng có đứa bé còn uống nhiều rượu như vậy, nhưng Tiết Nhượng một câu trách cứ cô cũng không có.
Trước kia cô không biết, cho đàn ông chính là muốn cưng chiều phụ nữ, nhưng từ khi biết cặp vợ chồng đối diện kia, Trương Lam rốt cuộc biết.
Không phải mỗi người đàn ông đều giống như Tiết Nhượng, anh thật sự yêu cô.
Bởi vì yêu cô, cho nên bao dung cô tự do phóng khoáng, cô quên trước quên sau, Tiết Nhượng liếm nước mắt nơi khóe mắt cô, hỏi: "Sao lại khóc rồi?"
Trương Lam lại ôm lấy anh nói: "Không có, em chỉ tự nhiên chảy xuống... "
Tiết Nhượng: "..." Anh cười một tiếng, thời điểm ở trong bệnh viện, quả thật rất sợ, nhưng vừa về đến nhà, nhìn cô như vậy, anh lại cảm thấy.