Chu Tuệ, chính là tiểu khuê mật* của cô ở Thanh Diệp, vào đầu tháng ba có một người bạn trai, bởi vì Chu Tuệ rất yếu ớt, động một chút là lại cùng nam sinh kia nói chia tay, mà cậu ta là sinh viên, điều kiện gia đình bình thường, sau này ở chung với Chu Tuệ, áp lực rất lớn.
*Khuê mật ( bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái).
Hai người ở cùng nhau rất vui vẻ, nhưng cũng rất nhanh, không vui cũng kéo nhau mà tới, Chu Tuệ đặc biệt yếu ớt, động một chút là muốn chia tay, cuối cùng liền thật sự chia tay.
Chu Tuệ không khóc, mặc dù nhìn cô ấy bây giờ khá tốt.
Nhưng trong lòng vẫn còn nhớ thương người con trai kia.
Trương Lam vừa mới há miệng, phát hiện mình cũng có chút sợ hãi.
Cô đưa tay ôm cổ Tiết Nhượng, mềm mại tựa vào trong ngực cậu, ngoan ngoãn uống sữa.
Cũng không ồn ào.
Tiết Nhượng cúi đầu nhìn cô, tuy rằng không biết cô vì sao lại nghe lời như vậy, nhưng cậu vẫn để cô tựa, cầm điện thoại di động tiếp tục chơi trò chơi.
Bên cạnh mấy ngươi chơi xúc xắc, Trương Lam hỏi Tiết Nhượng: "Chơi như thế nào?"
Vẻ mặt Tiết Nhượng có chút nhàm chán, cậu cúi đầu hỏi cô: "Cậu muốn chơi?"
Trương Lam cười lên: "Muốn."
" Vậy thì chơi." Cậu ôm cô đến bàn bên cạnh, giống như ôm một con thú cưng, Phan Vĩ cùng một đám người há hốc mồm, cậu ta ném xúc xắc: "Các cậu sao cứ dính nhau vậy chứ? Từ khi vào cửa vẫn ở chung một chỗ, con bà nó, bọn tớ ở đây đều là cẩu độc thân cả đấy."
" Đúng vậy, đều là cẩu độc thân, buông tha cho bọn tớ được không? Bình thường một chút có được không? Tiểu tỷ tỷ cậu xuống đi, tớ dùng danh nghĩa của lớp trưởng ra lệnh cậu xuống." Lớp trưởng chỉ Trương Lam, trong lòng cậu ta có chút mất mát, rõ ràng cậu ta vừa mới nảy sinh tình cảm, liền bị Tiết Nhượng cắt bỏ.
Dựa vào.
Trương Lam chỉ có thể đỏ mặt, từ trên đùi Tiết Nhượng leo xuống, Tiết Nhượng ngăn lại, kéo trở về, nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn bọn họ: "Ý kiến rất lớn?"
Phan Vĩ cùng mọi người nhìn nhau, lớp trưởng yếu ớt nói: "Cũng, cũng không phải rất lớn, vẫn là có thể tiếp nhận được."
Phan Vĩ lại gần, đẩy lớp trưởng ra: "Cậu sợ sao, Tiết Nhượng, tớ nói với cậu, tớ ra lệnh cho cậu... Vẫn là ôm chặt tiểu tỷ tỷ đi, bọn tớ đều mù."
"Ha ha ha ha ha ha ha." Mọi người cười lên, Phan Vĩ bị bọn họ ném hạt dưa: "Cậu con mẹ nó mới sợ."
Náo loạn một hồi, mọi người vây thành một vòng, bắt đầu chơi xúc xắc, Trương Lam cúi đầu nhìn tay mình trong tay Tiết Nhượng, ngón tay cậu thon dài, ép xuống, cầm lên, lắc hai cái, buông xuống, ngón tay hơi giật, Phan Vĩ bên cạnh ném cho cậu một điếu thuốc, cậu vừa mới ngậm, Trương Lam liền lấy xuống.
Cậu nhìn Trương Lam, không lên tiếng, lấy miếng dưa hấu ăn.
Phan Vĩ châm thuốc vừa thấy: "A, Tiết Nhượng, có người quản, không hút thuốc lá?"
Tiết Nhượng nhàn nhạt liếc cậu ta: "Năm sáu."
"Con mẹ nó, lần thứ nhất đã lớn như vậy, chơi thế nào." Vì thế vòng vòng đi qua, đối diện với Phan Vĩ lần thứ tư, cậu ta dừng một chút, nói: "Tiết Nhượng, cậu ta nói năm sáu, rõ ràng trong tay vẫn còn nhiều sáu."
Vì vậy cậu
ta mở cốc ra, nhìn thoáng qua, nói,: "Mười hai sáu."
Mọi người đều quay lại nhìn cậu ta: "Cậu xác định?"
Phan Vĩ đắc ý gật đầu: "Xác định."
Tiết Nhượng kéo tay Trương Lam qua, thấp giọng nói: "Cậu mở của cậu ta."
Trương Lam cười híp mắt, lấy cốc ra, cười nói: "Phan vĩ, mở cậu!"
Tất cả mọi người đều vây lại xem, Phan Vĩ hung hăng chửi thề, cậu ta chỉ Tiết Nhượng: "Cậu con mẹ nó một con sáu cũng không có, lại dám kêu năm sáu!"
Mọi người lại phá lên cười. Phan Vĩ bị hố, một hơi uống sạch cốc bia, uống xong đặt cốc xuống, nói với Tiết Nhượng: "Lại tới."
Kế tiếp, Phan Vĩ chuyên bắt Tiết Nhượng, đáng tiếc Tiết Nhượng từ đầu đến cuối so với cậu ta lợi hại hơn một chút, cậu giỏi quan sát biểu tình của bọn họ, còn có suy đoán, cơ bản rất ít bị bắt, đếnTrương Lam gọi số, vô tình liền bị phan Vĩ mở ra.
Phan vĩ lập tức đứng dậy, rót đầy trọn một cốc bia đưa cho Tiết Nhượng: "Uống đi."
Trương Lam áy náy, đưa tay lấy cốc bia đi, nói: "Để tớ uống."
Tiết Nhượng cầm lấy, nhìn cô, câu môi: "Làm gì vậy? Coi thường bạn trai cậu?"
Sau đó cậu cầm lên, chất lỏng màu vàng lay động, cậu ngửa đầu uống, bia từ trong khóe miệng tràn ra, Trương Lam ở trong ngực cậu ngẩng đầu nhìn, cậu liếm môi, buông cốc xuống, có chút gợi cảm, Trương Lam ngửi mùi thuốc lá trên người cậu, mặt lại đỏ.
Cậu mím môi, khóe môi còn dính một chút bia.
Trương Lam lại gần, thật nhanh liếm đi.
Cốc trong tay Tiết Nhượng rơi ở trên bàn, xúc xắc tản ra, cậu cúi đầu, một bàn tay nâng cằm của cô: "Cậu mới vừa làm gì?"
" Không làm gì cả!" Trương Lam lắc đầu.
Bên tai Tiết Nhượng hơi hồng, cậu hôn khóe môi cô: "Tôi biết, cậu hôn tôi, muốn uống bia?"
" Không thể uống." Cậu nói.
Mọi người vây quanh bàn.
Mặt đầy tức giận.
MMP, yêu đương thật tốt.
*Kỹ năng kết hợp cùng vận khí... chủ yếu vẫn xem trình độ của đối thủ.
Cách chơi xúc xắc cơ bản:
- 1 phải suy đoán người khác đang nghĩ gì. Thăm dò quy luật của đối phương. Quan sát sắc mặt, xem đó là nói thật hay giả. Không tin liền trực tiếp mở của đối phương.
2-Học cách "thay đổi", để cho bên kia thấy sự bối rối của mình.
3-Có kỹ năng, nhưng cũng cần một chút may mắn. Nếu bạn chơi nó mọi lúc, bất kể bạn gọi như thế nào, cũng chỉ sẽ để cho đối phương hiểu hơn về quy luật chơi của mình...