Phan Vĩ nói xong, hướng Tiết Nhượng cười, Tiết Nhượng đem sách vở khép lại, kéo ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một chiếc chìa khóa xe: "Tôi đi ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu?" Phan Vĩ ngăn anh lại, còn quan sát chìa khóa xe trong tay anh, vậy mà nói, Tiết Nhượng coi như là rất điệu thấp, anh có xe tốt, nhưng bình thường anh ra vào sân trường đều đi xe đạp, khiêm tốn giống như Châu Tinh Trì* vậy, chiếc Land Rover này bình thường không có việc gì thì anh sẽ không đi.
*Châu Tinh Trì (sinh ngày 22 tháng 6 năm 1962) là một nam diễn viên, đạo diễn, nhà biên kịch, nhà sản xuất nổi tiếng Hồng Kông. Ngoài ra anh còn là cố vấn chính trị của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc.
"Gặp người."
"Gặp ai?"
Tiết Nhượng không đáp, đẩy Phan Vĩ ra, đi tới cửa, lại quay đầu, nhìn Giang Lục đang dọn dẹp, "Đúng rồi, tiểu tỷ tỷ kia tên gọi là gì? Cô ấy học khoa y tá ở Trung y sao?"
" Trương Lam, đúng vậy, đàn anh muốn đi tìm chị ấy sao?" Giang Lục rất kinh ngạc nhìn Tiết Nhượng, hỏi.
"Ừ."
Giang Lục chậc lưỡi hít hà: "Cái đó, tiểu tỷ tỷ bây giờ chắc là đang đi dạo phố, chính là khu thương mại quốc tế bên kia, anh đi qua có thể hơi xa."
Tiết Nhượng không nghe cậu ta nghe hắn nói xong, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, giống như một cơn gió, tất cả mọi người đều kinh ngạc, kẹo cay của Trần Quang cũng bị rơi trên quần áo.
Chỉ có Phan Vĩ chậc chậc hai tiếng: "Lại không thể dè đặt một chút sao?"
Một giây kế tiếp, điện thoại di động trong túi của cậu ta vang lên, cậu ta nhận, ngay sau đó nhìn về phía Giang Lục, hỏi: "Tiểu sư đệ, số điện thoại của tiểu tỷ tỷ nhà em là bao nhiêu?"
"1382528****" Giang Lục không một chút do dự liền nói ra, Phan Vĩ gật gật đầu, lại đem dãy số còn nguyên nói cho Tiết Nhượng, sau đó cúp máy.
Giang Lục đột nhiên còn nói: "A, em quên nói, chị ấy cùng anh trai em ở cùng nhau."
"Anh cậu?"
"Vâng, hôm nay tiểu tỷ tỷ giả làm bạn gái của anh ấy."
Sắc mặt Phan Vĩ nhất thời hòa hoãn: "Anh của cậu tên là gì?"
"Giang Dịch Khải."
Phan Vĩ gật gật đầu, sau đó đi đến phòng vệ sinh, Giang Lục sửng sốt, đuổi theo, hỏi: "Đàn anh, anh không nói cho đàn anh kia, chuyện của anh em sao? Sau đó làm cho đàn anh hiểu lầm thì làm sao bây giờ?"
"Nhân sinh trên đời, nào có vĩnh viễn không có hiểu lầm nha? Không có việc gì, không có việc gì."
Giang lục: "..."
Thấy thế nào cũng giống như đang đùa dai.
Trần Quang tiếp tục ăn kẹo cay, rất bình tĩnh, Giang Lục cảm thấy có chút thần kỳ, nhưng cậu ta không nói.
Mở cửa xe Land Rover màu đen ra đi vào, một đường đi tới khu thương mại quốc tế, tới hai mươi km, ước chừng nửa giờ là đến, trên đường cũng không tắc xe, quãng thời gian này còn chưa tới giờ cao điểm, đậu xe xong, Tiết Nhượng đút túi, bắt đầu tìm người, anh không nóng nảy, ngay tại khu thương mại lắc lư.
Vừa nhìn vừa đi, anh đang đợi đến lúc gọi điện cho Trương Lam, sau đó hẹn cô ăn cơm.
Mà đúng lúc này, anh nhìn vào bên trong Starbucks, Trương Lam đã thay một chiếc váy, là váy dài màu đen, mà
chướng mắt là, trong tay cô kéo một người đàn ông nhìn sườn mặt liền biết là một người rất đẹp trai, còn có, cô cúi đầu cùng người đàn ông đó nói chuyện, người đàn ông nâng tay nhẹ nhàng xoa tóc cô.
Bước chân Tiết Nhượng đi tới Starbucks dừng lại, anh tựa vào cửa nhìn hai người bên trong, không ngừng có những động tác thân mật.
Tay để trong túi kia, nắm thành quyền, ngay tại khi anh định bước đi vào, một cô gái máy hở vai màu đỏ đi qua, sau đó, cầm lấy chiếc cốc chứa nước đặt trên bàn, liền hắt tới Trương Lam, nhưng tay cô ta đột nhiên bị người nắm, xoay hướng khác, nước bên trong cốc, hắt ở trên kính thủy tinh.
Trong lúc nhất thời, các học sinh cùng thành phần tri thức đang nói chuyện bàn luận đều dừng lại, Trương Lam bị Giang Dịch Khải kéo lui về phía sau một bước, cô giương mắt, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Tiết Nhượng.
Cô gái kia quát Tiết Nhượng: "Anh là ai? Xen vào việc của người khác."
Khóe môi Tiết Nhượng nhếch lên, nhìn cô ta: "Cô hắt vào cô gái của tôi, cô nói tôi xen vào việc của người khác?"
"Cô gái của anh?"
"Ai là cô gái của anh." Tâm Trương Lam nhảy dựng, phù phù phù phù.
"A." Giọng Tiết Nhượng trong trẻo lạnh lùng mang theo tức giận, anh vươn tay kéo Trương Lam lại, trực tiếp đi tới cửa, Giang Dịch Khải kịp phản ứng, lập tức giữ chặt tay Trương Lam.
Đột nhiên, bầu không khí có chút vi diệu, người chung quanh nhìn hiện tượng hai người đàn ông tranh một cô gái,rất là phấn khích, Giang Dịch Khải kéo kéo cổ áo, nói với Tiết Nhượng: "Anh em, có chuyện gì thì nói, anh từ trong tay cướp đi bạn gái tôi, điều này làm tôi vô cùng khó chịu."
"Sau đó thì sao?" Tiết Nhượng nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại.
Giang Dịch Khải bị hỏi, nghẹn họng, anh ta nhìn về phía Trương Lam: "Cậu biết."
Trương Lam cắn môi dưới, đỏ mặt: "Anh ấy là em họ của Tần Thiên."
"A?" Giang Dịch Khải hơi líu lưỡi, "Em họ của Tần Thiên?"
"Ừ."
"Thân thích nha."
Trương Lam gật đầu.
Thái độ của Giang Dịch Khải nhất thời biến đổi, buông Trương Lam ra, Trương Lam trực tiếp nhào vào trong ngực Tiết Nhượng, bị anh ôm trọn vào trong lòng, Trương Lam tê răng nhếch miệng mắng Giang Dịch Khải: "Cậu có lương tâm hay không!"
"Không có!" Giang Dịch Khải không chút khách khí nói với Tiết Nhượng: "Thân thích cậu khỏe, không đúng, em họ khỏe, phiền cậu đưa cô ấy đi, cám ơn."
Trương Lam: "..."
Giang Dịch Khải lương tâm cậu có đau không?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ha ha ha ha ha ha ha.
Ha ha ha ha ha ha ha.