【 Cùng nhau thoát khỏi đơn độc (4) 】
【 Bàn muội: A a @ Tiểu Tỷ Tỷ 】
【 Kính muội: A a @ Tiểu Tỷ Tỷ 】
【 Cao muội: A a @ Tiểu Tỷ Tỷ 】
【 Tiểu tỷ tỷ:?? 】
【 Bàn muội: Tớ nhìn thấy chồng cậu, không đúng chồng tớ. 】
【 Kính muội: Chồng tớ mặc áo sơ mi màu đen quả thực trong nháy mắt giết chết Ngô Ngạn Tổ. 】
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【 Cao muội: Tớ muốn ôm anh ấy một chút, còn muốn hôn. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Các cậu đều cút đi! Anh ấy là của tớ! ME! ME! 】
【 Bàn muội: Kích động đều bắn tiếng Anh, cậu nói cho Bàn tỷ tớ, ông xã của tớ có phải ở trong chăn cậu hay không? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Đỏ mặt... Đúng vậy. 】
【 Kính muội: Không nghĩ tới chồng Tiết Nhượng lại coi trọng giá trị nhan sắc như vậy, nông cạn! 】
【 Cao muội: Đúng vậy, tớ vẫn cho rằng con trai dáng dấp đẹp trai đều chú trọng vào tâm hồn đẹp. 】
【 Bàn muội: Đúng, công chúng nói đều là gạt người. 】
【 Kính muội: Tớ muốn biết các cậu lúc nào thì cấu kết @ Tiểu Tỷ Tỷ 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Đỏ mặt... Chúng tớ có ước hẹn ngàn năm. 】
【 Cao muội: Để mạng lại! 】
【 Bàn muội: Lấy thắt lưng đến! 】
【 Kính muội: emmmm... Tớ nghĩ nghĩ, đưa ngực tới! @ Tiểu Tỷ Tỷ ngực cậu rất lớn. 】
" Đang cười cái gì?" Tiết Nhượng đẩy cửa đi vào, thấy Trương Lam nở nụ cười rực rỡ, cầm điện thoại cười nghiêng ngả, Trương Lam ngẩng đầu nhìn anh một cái, lập tức ném điện thoại di động, vươn tay nói: "Muốn ôm ôm."
Tiết Nhượng vội vàng buông túi to trong tay, vươn tay ôm lấy cô, hai cái chân dài của Trương Lam lập tức quấn lên thắt lưng anh, Tiết Nhượng nâng mông cô lên, chân dài của cô lay động, Tiết Nhượng thuận thế lấy điều khiển từ xa đặt ở tủ đầu giường, tăng nhiệt độ điều hòa bên trong phòng, ôm cô ngồi vào đầu giường.
Trương Lam ôm lấy cổ anh, ngửa đầu, nói: "Em nhìn một chút."
Anh cúi đầu nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhíu, "Nhìn cái gì?"
"Nhìn xem chồng em có bao nhiêu đẹp trai."
Anh cười khẽ, "Rất tự giác, chồng gọi rất thuận miệng, không có một chút cảm giác gượng gạo."
" Hắc hắc." Trương Lam duỗi chân, hướng vào trong ngực anh cọ cọ, lại hỏi: "Phòng này của anh có phải cứ mua như vậy hay không?"
" Đúng vậy, làm sao? Không thích?" Tiết Nhượng ngẩng đầu nhìn một cái, anh mua là phòng bản mẫu, giá cả đắt không ít, nhưng cũng rất thuận tiện, anh cũng lười sửa mới, không có thời gian như vậy.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không, nhìn rất giống tòa thành."
"Vậy em chính là chim hoàng yến bên trong tòa thành."
Tiết Nhượng cắn xuống môi của cô, đỏ rực, ở trước mặt dụ dỗ anh.
"Vậy sao, em mới không phải là chim hoàng yến, em cũng có một ước mơ."
" Ước mơ gì?"
"Làm một y tá thật tốt."
Tiết Nhượng cúi đầu nhìn cô, nhưng thấy áo sơ mi của cô lộ ra ngoài, anh ôm chặt cô, nói: "Y tá là một nghề tốt, nhưng em rất đẹp, anh sợ người có mưu đồ gây rối nhiều lắm, em tốt nghiệp chúng ta liền lĩnh chứng, em thấy thế nào?"
"Lĩnh chứng?!" Trương Lam theo bản năng giương cao âm lượng, tay Tiết Nhượng ôm cô căng thẳng, đôi mắt thâm trầm, "Thế nào? Có ý kiến?"
Trương Lam nhìn anh hai giây, sau đó đột nhiên che mặt, nhỏ giọng nói: "Không nghĩ
tới nhanh như vậy, rất xấu hổ nha."
Tiết Nhượng lúc này mới bật cười, lại ôm chặt thắt lưng cô, ôm thật chặt, Trương Lam tựa vào trên bả vai anh, nghiêng đầu, nhìn đến hộp quà trong túi mà anh mang vào.
Cô đẩy vai anh, hỏi: "Anh mua cái gì vậy?"
"Em xem." Tiết Nhượng buông lỏng tay, Trương Lam lập tức từ trong lòng anh xuống dưới, đạp lên thảm, tay móc một cái, đem mấy cái túi kia mở ra, lộ cái hộp bên trong.
Trương Lam nhìn một cái, ánh mắt sáng lên.
Tiết Nhượng cũng đi theo xuống giường, ngồi ở trên thảm ôm thắt lưng của cô, hỏi: "Thích không?"
"Rất thích! Anh vừa rồi còn vòng đi qua cửa tiệm kia mua sao? Đây là bản số lượng, bao nhiêu người đặt trước cũng không được, em vốn định ngày mai đi... "
"Em thích là tốt rồi." Tiết Nhượng vén ra sợi tóc bên tai cô, hôn xuống gò má cô, anh mua là một cái váy chiffon, chiếc váy này là do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế, ở Trung Quốc cũng chỉ có hai cái, khoảng thời gian trước, ở mạng lưới công cộng phát ra, những thiên kim yêu thích đều rối rít tới cửa lợi dụng các con đường để đến đoạt.
Trương Lam biết mấy ngày nay sẽ đến, trong tay cô có thẻ hội viên, định đi thử vận khí một chút, không nghĩ tới Tiết Nhượng đã mua, cô sờ chất vải chiffon thoải mái, nghiêng đầu nhìn anh, "Tốn nhiều tiền như vậy, anh bỏ được sao?"
Đôi mắt Tiết Nhượng đen nhánh an tĩnh nhìn cô, nhàn nhạt gật đều: "Bỏ được."
Trương Lam còn nói: "Rất đắt nha!"
"Bỏ được!"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Lam a a a một tiếng, xoay người ôm lấy anh, anh tự nhiên vui, vươn tay liền ôm lấy thắt lưng của cô, người lùi ra sau, tựa vào trên giường, anh thấp giọng nói: "Em sinh ra trong một gia đình tốt như vậy, cùng với anh ở chung một chỗ anh hy vọng cuộc sống của em có thể so với trước kia còn tốt hơn, anh sẽ không để cho em khổ sở."
" Không quan hệ, em cũng có thể trải qua cuộc sống khổ cùng anh." Trương Lam ngồi ở trên hai chân anh, nhìn anh.
Tiết Nhượng lắc đầu: "Chuyện này liên quan tới tôn nghiêm của đàn ông."
"Được rồi." Trương Lam nghiêng đầu cười.
Tiết Nhượng thuận tay vén tóc cô, một lát sau, nói: "Anh thay mặt mẹ anh xin lỗi em."
Thân mình Trương Lam bỗng chốc liền kéo căng.
Vừa kéo căng, Tiết Nhượng tự nhiên là biết, anh lập tức ôm cô, đem cô ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."
Trương Lam lắc đầu, "Không có việc gì."
Nhưng mà nhắm mắt lại, Chung Lệ Nhan lúc đó đem dao hoa quả đặt ngay vào cổ tay ngay tại trước mắt cô, nếu lúc trước dao của Chung Lệ Nhan hướng tới cô, có lẽ cô cũng sẽ không sợ hãi như thế.