Đầu bên kia nhất thời trầm mặc, giọng Tiết Nhượng lần nữa truyền tới: "Ở ký túc xá?"
Trương Lam nói: "Mới vừa cơm nước xong."
"Anh đi qua tìm em." Nói xong Tiết Nhượng cúp điện thoại, thanh âm tút tút tút truyền ra, Ngô Thanh Nguyên nắm hộp salad trái cây, mặt mông lung.
Trương Lam nhìn về phía hắn, cười nói: "Thật xin lỗi, tôi thật sự có bạn trai."
"Chị có phải lại lừa gạt em hay không học tỷ?" Ngô Thanh Nguyên còn chưa tin, "Chị lần trước cũng gọi chồng gọi vợ, nhưng Giang sư huynh anh ấy căn bản không phải bạn trai chị."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khóe môi Trương Lam giật giật: "..."
Cô giơ tay lên vỗ trán, học đệ này sao lại quật cường như vậy.
Thời tiết đang nóng, cô chạy tới cửa cầu thang, nói với tiểu học đệ: "Không bằng cậu ở nơi này chờ bạn trai của tôi? Tôi lên tầng bật quạt?"
Ngô Thanh Nguyên suy nghĩ, gật đầu nói: "Được."
Bước chân kế tiếp của Trương Lam lảo đảo suýt nữa bước hụt, cô nhìn ánh mặt trời bên ngoài như đang bốc lửa, có chút bất đắc dĩ: "Tiểu học đệ, nếu không cậu về ký túc xá trước đi? Chờ bạn trai tôi đến đây, tôi dẫn anh ấy tới nhìn cậu."
"Không cần, em liền ở đây chờ." Ngô Thanh Nguyên xiết chặt hộp nói, Trương Lam còn nói: "Vậy cậu tìm một nơi râm mát mà tránh đi, nơi này quá nóng."
"Được, học tỷ." Hai mắt Ngô Thanh Nguyên sáng lên, lần này được Trương Lam quan tâm, hắn thiếu chút nữa tung bay, Trương Lam không dám lên tiếng nữa, thật nhanh chạy lên tầng, cô nóng sắp chết rồi cần quạt.
Vừa lên đến nấc thang cuối cùng, mấy người Bàn muội còn nằm ở trên lan can nhìn xuống, Cao muội nghiêng đầu nhìn Trương Lam: "Nha, cậu nói cậu có bạn trai cũng không hiệu nghiệm?"
Trương Lam lắc đầu: "Không hữu hiệu, cậu ta muốn đợi Tiết Nhượng tới."
" Cái gì? Tiết Nhượng muốn tới?" Bàn muội thét chói tai, Trương Lam che lỗ tai: "Cậu có thể nhỏ tiếng một chút hay không?"
" Không được! Chồng của tớ muốn tới, tớ không ngủ trưa, tớ liền ở đây đợi anh ấy."
"Đúng vậy, tớ cũng không ngủ trưa."
"Tớ cũng không." Cao muội vươn cổ nhìn ra bên ngoài, Trương Lam liếc một cái, "Vậy các cậu từ từ xem, tớ trở về bật quạt một chút, trời bên ngoài quá nóng, anh ấy từ bên kia tới còn cần một chút thời gian, các cậu liền ở bên ngoài chờ?"
"Chờ!" Ba người trăm miệng một lời.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Lam lắc đầu, mở cửa ký túc xá ra, còn chưa đi vào, cô quay lại nhìn ba người, nói: "Không được gọi anh ấy là chồng."
"Sẽ gọi!" Ba người trăm miệng một lời.
Trương Lam nghiến răng, cô trừng mắt nhìn ba người, sau đó đi vào trong ký túc xá, hai phút sau, cô đi ra, yên lặng đứng bên cạnh Bàn muội.
Bàn muội nghiêng đầu nhìn thấy: "Di, cậu tới làm gì?"
Trương Lam nghiến răng: "Tớ phải nhìn chằm chằm các cậu, tránh cho các cậu chảy nước miếng với chồng tớ."
"Vẫn luôn chảy nha." Bàn muội lau khóe miệng, còn hít hít nuốt một ngụm, Trương Lam thật sự rất buồn bực, cô cảm thấy nóng, cô muốn ngồi quạt.
Nhưng là các cô ấy... Tức giận.
Lại đứng một hồi, Cao muội ngáp một cái, Bàn muội lây bệnh Cao muội, Bàn muội cũng ngáp một cái,
ngay sau đó lại nhiễm cho Kính muội, Trương Lam nhìn các cô ấy ngáp, cũng muốn ngáp theo, ai biết ba người xoay người, đi qua bên người cô, đi tới ký túc xá, cũng trực tiếp mở cửa ra.
Trương Lam đứng ở một bên lan can, ngẩn người, cũng chạy theo sau vào ký túc xá, quạt trong ký túc xá còn chưa tắt, một trận mát mẻ, mà cô sau khi tiến vào, ba người đã thẳng tắp nằm ở trên giường.
Trương Lam: "..." Đám người xấu này.
Cô cũng có chút mệt, Trương Lam nhìn thời gian một chút, suy nghĩ ngủ một lát cũng tốt, vì thế cô lên giường.
Nửa giờ sau, một chiếc Land Rover màu đen chạy đến dưới ký túc xá nữ, lúc này đều đang nghỉ trưa, yên tĩnh không một tiếng động, ánh mặt trời giữa trưa rất lớn, chiếu xuống tầng cây rơi vào trên mặt đất, trên mặt đất nóng, Tiết Nhượng ngồi ở trong xe, nhìn nam sinh đứng ở trước cửa ký túc xá nữ.
Cả người cậu ta hơi dựa vào sau, nheo nheo mắt, dáng dấp của Ngô Thanh Nguyên không tệ, cũng giống như tiểu chó săn, chính là rất dính người, hơn nữa thật sự giống kẹo mè xửng, anh ấn chốt xe, đi xuống, tới Ngô Thanh Nguyên.
Ngô Thanh Nguyên chờ có chút buồn ngủ, trước mặt liền có một bóng đen chặn lại, cậu ta ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một gương mặt tuấn tú phía trước, cậu ta sợ hết hồn, tay bưng hộp salad ngã ngồi xuống đất, trong nháy mắt cũng thảnh tỉnh, cậu ta hỏi: "Anh là?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Nhượng nâng cao cằm, chận dẫm lên bậc thang, hơi khom người: "Theo đuổi bạn gái của tôi?"
"Anh là bạn trai của tiểu tỷ tỷ? Anh không phải là GAY chứ?"
Tiết Nhượng cười lạnh một tiếng: "GAY? Cậu hỏi Trương Lam một chút, tối hôm qua cô ấy bị tôi làm khóc bao nhiều lần."
Ngô Thanh Nguyên nghe hiểu, cả khuôn mặt đỏ lên, cậu ta lảo đảo đứng dậy, vừa đứng, mới phát hiện Tiết Nhượng rất cao, cậu ta so với Tiết Nhượng còn thấp hơn nửa cái đầu, cậu ta cùng Trương Lam đứng chung một chỗ, cơ hồ bằng nhau, khí thế lập tức bị Tiết Nhượng ép xuống, mặt Ngô Thanh Nguyên lúc xanh lúc trắng.
Cậu ta rốt cuộc tin, Trương Lam có bạn trai.
Cậu ta nhớ lần đầu tiên thấy cô, nụ cười cô rạng rỡ, làm cho tâm tình hoảng sợ của cậu ta đi đến thành phố này liền biến mất không thấy, cô còn thân thiết xuống xe mở cốp xe cho cậu ta, một đường hỏi vài vấn đề, cậu ta rất nhanh liền buông lỏng tâm tình, hơn nữa ngày đó, cô chỉ đón một mình cậu ta.