Vưu Minh Hứa nhìn chiếc búa nện xuống với tốc độ chóng mặt, nhắm mắt.
Chiếc búa kéo theo làn gió vun vút, chính vào lúc này, một người nhào lên người cô. Cả người cô run lên, mở mắt, không dám tin vào mắt mình. Trong bóng tối lờ mờ, cô thấy khuôn mặt căng cứng mà kiên cường của Ân Phùng xám ngoét. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, anh vẫn cười, nụ cười vừa ngốc vừa quá đỗi chân thành.
Sau đó chiếc búa nện xuống gáy anh.
Cổ họng Vưu Minh Hứa phát ra tiếng thét vụn vỡ, giương mắt nhìn anh gục ngã, giương mắt nhìn anh đỡ cú nện đó, nhìn anh nhắm mắt, gục trong lòng cô. Hai tay cô đang run rẩy, vô lực song lại liều mạng ôm chặt lấy anh.
Nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim khiến cha con nhà họ Đặng ngẩn người, sức tay của ông già họ Đặng cũng buông lơi. Vưu Minh Hứa lập tức thở hồng hộc hệt như con cá mắc cạn. Ông ta nhận ra, lại vội vã thít chặt dây thừng, nhưng hai ngón tay cô đã bám chặt trên sợi dây, dù đã nắm đến trắng bệch cũng nhất quyết không chịu buông tay.
Đặng Diệu đánh hụt, lại bắt đầu vung búa xông tới. Vưu Minh Hứa rên lên một tiếng, một tay ôm Ân Phùng, một tay giật dây thừng khỏi tay lão họ Đặng, lăn trên đất. Chiếc búa của Đặng Diệu nện xuống nền đất.
Vưu Minh Hứa mắt ầng ậc nước, trong lúc lăn tránh đòn chỉ nhìn liếc qua Ân Phùng. Mặt anh trắng bệch, như đang chìm vào giấc ngủ sâu không biết còn sống hay đã chết. Còn cô đã cảm nhận được chất lỏng dính nhớp trong lòng bàn tay.
Không ai có thể giết Ân Phùng trước mặt cô. Cô nghĩ, hiện tại không thể. Tương lai cũng không thể. Cả đời này ai từng vì cô mà chết? Cô từng vì ai mà không tiếc mạng?
Vưu Minh Hứa đột nhiên cười thành tiếng, buông Ân Phùng, đứng dậy. Bên cạnh tấm phản gãy là đủ loại dụng cụ bằng thép rơi thành đống. Cô cầm một cây gậy sắt lên, quay người.
Cô đứng trong bóng tối, dáng vẻ ấy khiến cha con họ Đặng đang giương nanh múa vuốt cũng phải ngẩn người. Sau đó cùng nhau xông tới.
Nhưng khi Vưu Minh Hứa đã không còn cảm nhận được bất kì sự đau đớn nào trên cơ thể, khi cô ôm ý chí “quyết chiến quyết thắng” thì còn ai có thể cản nổi cô đây? Hai tên sát nhân hung tàn nào thể so bì?
Khi cây búa của Đặng Diệu lại một lần nữa ập đến như lưu tinh, Vưu Minh Hứa chỉ khẽ cúi người, khéo léo tránh thoát, lách người ra phía sau bọn họ, vung gậy đập lên cái lưng còng của lão già. Lão ta thét lên một tiếng thê thảm, thân thủ Vưu Minh Hứa nhanh như tia chớp, vung tiếp một gậy nện xuống đầu gối lão ta. Lão già đứng không vững, ngã gục.
Đặng Diệu thấy ông bố trọng thương, gầm lên như dã thú, rảo bước xông đến, vung loạn cây búa trong tay tạo thành từng đợt gió vút ghê người. Chỉ thấy Vưu Minh Hứa lạnh lùng cùng cực, không ngừng tránh thoát. Thần sắc đó của cô càng khiến Đặng Diệu kinh hoàng, đánh liên tiếp mười mấy nhát đều hụt, lại càng thêm hung tợn. Lúc này, Vưu Minh Hứa chợt khựng lại như bị trượt chân, mắt Đặng Diệu lạnh lẽo, vận toàn lực vung búa.
Vưu Minh Hứa cần chính là điều này, cơ thể cô bỗng ưỡn về sau, giống
hệt như cây trúc mình đầy thương tích nhưng lại cực kỳ dẻo dai, chớp mắt đã vụt đến sau lưng Đặng Diệu, như cuồng phong bạo vũ, vung chuẩn từng nhát nện vào gáy, khuỷu tay, đầu gối và mắt cá chân của hắn ta.
Đặng Diệu hệt như một gã khổng lồ bị người ta bẻ xương, thét lên một tiếng rồi quỳ sụp trên đất, ngã gục. Vưu Minh Hứa ném gậy sắt sang bên, lật hắn lại, cưỡi lên người hắn, nện quyền liên tục vào đầu hắn, đánh đến mức hắn bê bết máu, cuối cùng mất đi ý thức.
Vưu Minh Hứa lảo đảo đứng dậy, đi đến bên Ân Phùng.
Anh vẫn đang hôn mê, nằm im bất động, sau gáy là một mảng máu. Vưu Minh Hứa gục ngay cạnh anh, sau khi nhìn anh một chút bèn vươn tay ôm đầu anh kéo vào trong lòng, rồi cũng rơi vào hôn mê.
———
Khi trời tờ mờ sáng, lực lượng lớn cảnh sát vây kín ngôi nhà này. Ai nấy đều thất hồn lạc phách khi thấy nữ cảnh sát và cố vấn ôm nhau cùng hôn mê. Còn cả cha con họ Đặng bị đánh đến trọng thương bên cạnh, vừa tỉnh lại đã bị đeo còng số 8.
Thi thể Phán Giai được đưa ra khỏi tiểu viện.
Rất nhiều cảnh sát bật khóc trong đau đớn.
Cùng lúc đó, trong đủ các góc tối tăm của tiểu viện như trong tủ quần áo của mẹ Đặng Diệu, trong góc gian nhà giết mổ, dưới nền đất sân viện đều phát hiện vài bộ quần áo, trang sức, túi xách của con gái, cùng tro cốt của không chỉ một người.
Hứa Mộng Sơn chạy đến cạnh chiếc cáng phủ vải trắng, chỉ nhìn lướt qua đã ngây dại cả người. Qua một hồi, anh ấy quay người, loạng choạng đi về phía ngõ. Lúc này đã có không ít người kéo đến hóng chuyện, Hứa Mộng Sơn lách qua đám đông, cũng không biết bản thân đi tới đâu, hoang mang nhìn ngó xung quanh, vầng thái dương đang dần mọc. Anh ấy ngồi sụp xuống, ôm mặt, khóc thất thanh.
Nghề cảnh sát là như vậy sao? Đây chính là cuộc đời của một người cảnh sát hình sự sao?
Có lẽ bây giờ là thời bình, chỉ có rất ít rất ít đồng đội bất hạnh hy sinh.
Khi tôi hy sinh, xin đừng rơi lệ, đừng yếu đuối, đừng nhớ nhung.
Bởi vì lòng tôi vẫn tồn tại mãi, như ánh ban mai kia vậy.
Hết chương 122
Lời tác giả:
Đã có rất nhiều tin tức tương tự. Chúng ta nên tưởng nhớ công lao, cảm ơn những người cảnh sát cùng chiến sĩ thời bình đã hy sinh cuộc đời che chở chúng ta khỏi bóng tối.
Bọn họ có những người giống Phán Giai, tuổi tác cũng bằng chúng ta, cũng chỉ là những chàng trai cô gái vừa khôn lớn thành người.