Chờ Tôi Có Tội

Quyển 4 - Chương 148


trước sau

Ân Phùng đột nhiên lại nhớ về những ngày tháng trong quá khứ, thế là tầm mắt anh lại kín đáo quay trở về người cô. Nếu khi đó bản thân anh đang hoà hợp cùng cô, thì dù có là đang mất trí, chắc chắn anh cũng không thể chấp nhận để gã đàn ông khác chạm vào cô dù chỉ là một ngón tay đi chăng nữa.

Hướng Vinh sau mấy phút kinh ngạc ngắn ngủi đã lập tức lấy lại bình tĩnh, tựa như biết trước sớm muộn cũng sẽ có ngày hôm nay. Húa Mộng Sơn áp giải ông ta lên xe rồi còng chặt, Vưu Minh Hứa gọi điện thoại cho đội cảnh sát chi viện địa phương cùng xe cứu hộ, còn đưa Chu Thiếu Lăng ra ngoài sân, an ủi cậu ta.

Rất nhanh đã có tiếng còi xe cảnh sát xuất hiện trên đường quốc lộ cùng những ánh đèn chớp nháy ẩn hiện xa xa. Chu Thiếu Lăng vẫn đang run cầm cập trên đất gọi điện thoại báo bình an cho người nhà và bạn gái. Vưu Minh Hứa đứng yên lặng, khoảnh khắc ngẩng đầu, cô thấy Ân Phùng vẫn đang đứng một mình trong căn nhà đó, dưới ánh đèn yếu ớt, bóng dáng anh cao lớn mà u ám. Sau đó anh ngẩng đầu, ánh mắt hai người gặp gỡ ở khoảng cách hơn mười mét xa. Ân Phùng của lúc này, đến màu mắt cũng sâu thẳm, tĩnh lặng chăm chú nhìn cô một lúc rồi đột ngột ánh lên ý cười như có như không. Vưu Minh Hứa ngẩn người, song anh đã ngoảnh đầu nhìn sang nơi khác.

———

Hướng Vinh được đưa về Cục cảnh sát Tương Thành.

Thế nhưng Vưu Minh Hứa không ngờ tới, Hướng Vinh dường như đã chuẩn bị trước cho kết cục bị bắt, hoặc giả đã được kẻ nào đó dặn dò từ sớm cho kết cục này, nên bọn cô không thu được bất cứ manh mối nào liên quan đến tổ chức thần bí.

Cảnh sát tìm được hàng loạt chứng cứ vô cùng đáng giá trong nhà ông ta, trong đó bao gồm cả chứng minh thư và quần áo của thanh niên mất tích tại Quý Châu – Trần Khải Trạch; trong điện thoại của Hướng Vinh có rất nhiều ảnh của Lý Tất Nhiễm, Lưu Nhã Dục và cả Chu Thiếu Lăng, chứng minh Hướng Vinh đều theo dõi cả ba người này.

Về tội giết hại Trần Khải Trạch, vì có chứng cứ xác thực nên Hướng Vinh thẳng thắn thừa nhận tội danh; về hành vi mưu sát Chu Thiếu Lăng, bị nhóm Vưu Minh Hứa bắt tại trận nên ông ta cũng thừa nhận ngay lập tức.

Nhưng trái lại, khi hỏi đến vụ án của Lưu Nhã Dục và Lý Tất Nhiễm, ông ta chỉ cười sâu xa, thề thốt phủ nhận.

Hứa Mộng Sơn đập bàn: “Đừng có giả bộ! Trong điện thoại ông toàn bộ đều là ảnh chụp khi theo dõi hai cậu thiếu niên kia, mục đích là gì?”

Hướng Vinh đáp: “Tôi chỉ muốn xem hai kẻ thù hiện tại sống có tốt không mà thôi. Lẽ nào tôi còn có thể sai khiến chúng đi giết người?”

Bất kể cảnh sát tra hỏi ra sao, một khi dính líu tới án trao đổi giết người, Hướng Vinh đều không chịu thừa nhận, ra vẻ trong sạch vô cùng. Vì phía Vưu Minh Hứa cũng chỉ suy đoán, không hề có chứng cứ liên quan đến ông ta trong vụ án đó nên cũng đành chịu. Nhưng một vụ mưu sát, một vụ giết người không thành thì Hướng Vinh đã nhận. “Người cha sát nhân” ôm ý nghĩ phục thù suốt sáu năm cuối cùng cũng bị cảnh sát lôi ra khỏi biển người mênh mang.

———

Hướng Vinh không nhận không có nghĩa Vưu Minh Hứa bó tay hết cách. Người đã bắt được rồi, còn sợ không moi được chứng cứ hay sao? Đối diện với Hướng Vinh ngậm chặt miệng không chịu khai nhận, Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ, đến tìm hai đồng nghiệp dặn dò vài câu liền xuống lầu ăn cơm.

Cô ăn xong bữa trưa ở nhà ăn liền đi tản bộ trong sân viện, lúc đi qua phòng luyện võ, thấy bên trong vô cùng ồn ào, còn có rất nhiều người đứng ngoài cửa ngó đầu vào xem. Về võ thuật, trước nay sự tồn tại của cô luôn chèn ép tứ phương, thấy vậy cũng ghé đến xem náo nhiệt, nhưng cô sững sờ khi nhìn rõ khuôn mặt hai người trong cuộc.

Là Đồ Nha và Hứa Mộng Sơn!

Trong Chi cục Cảnh sát Nhạc Sơn, võ thuật của Hứa Mộng Sơn chỉ dưới một người, trên vạn người. Vưu Minh Hứa nhướng khóe môi, tựa cửa đứng xem.

Hứa Mộng Sơn gầy nhưng rắn chắc, lúc này anh ấy đã cởi áo khoác, chỉ mặc độc chiếc áo phông ngắn, quần dài, đầu ướt nhẹp mồ hôi. Dù hai người đang vật lộn, nhưng khóe môi chốc chốc lại cong lên nụ cười khinh khỉnh. Đồ Nha không biết đã chạy tới Cục cảnh sát từ khi nào. Anh ta khác hoàn toàn Hứa Mộng Sơn, vẫn mặc bộ đồ của tài xế, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen. Cơ thể với cơ bắp cuồn cuồn, dù là đã cách một lớp áo song vẫn có thể cảm nhận rõ mồn một. Biểu cảm của Đồ Nha cũng nghiêm túc và lạnh lùng hơn nhiều, giống hệt như con hổ cuối cùng cũng nhe nanh múa vuốt, đánh cận chiến cùng Hứa Mộng Sơn mà chẳng hề mất đi sự linh hoạt.

“Hay!” Ai nấy đều trầm trồ trước cú né đòn hoàn mỹ của Hứa Mộng Sơn, anh ấy tránh thoát một quyền của Đồ Nha một cách vô cùng đẹp mắt, đã vậy còn khóa chặt cánh tay Đồ Nha, ý đồ muốn chế trụ anh ta. Nhưng trái lại, Vưu Minh Hứa cười thầm trong bụng, cảm thấy Hứa Mộng Sơn vẫn thiếu chút “đạo hạnh”, anh ấy không nhìn thấy nụ cười trộm trên khuôn mặt tưởng như mặt than của
Đồ Nha hay sao?

Quả không ngoài dự đoán, Đồ Nha tung tuyệt kĩ đến Vưu Minh Hứa cũng phải giật mình kinh ngạc. Anh ta lật ngược hai tay quấn chặt Hứa Mộng Sơn rồi lập tức quật ngã anh ấy, dùng cơ thể nặng trình trịch đè lên. Hứa Mộng Sơn đau đớn, cảm giác thắt lưng như sắp bị đè gãy luôn rồi. Đồ Nhã quay phắt lại, Hứa Mộng Sơn tung một cú đá về phía dưới nách anh ta. Đồ Nha chịu đau, động tác khựng lại, vung quyền đấm Hứa Mộng Sơn. Hứa Mộng Sơn rên rỉ, nhất thời không thể đứng lên. Đồ Nha thấy vậy bèn dừng tay, cũng thở hồng hộc, kéo Hứa Mộng Sơn dậy.

“Hay lắm!” Tất thảy quan chúng đều vỗ tay tán thưởng.

Hứa Mộng Sơn ôm ngực, Đồ Nha bóp cơ, hai người mặt cười mà trong không cười nhìn đối phương. Ván này, cuối cùng là Đồ Nha chiếm thế thượng phong.

Vưu Minh Hứa đứng xem mà tay chân ngứa ngáy, vừa định bước lên thì phía sau đã vang lên tiếng nói lạnh nhạt: “Xem ra cộng sự của cô thua tài xế của tôi.”

Lời này mới thật ngứa tai làm sao. Anh đang cố ý nhấn mạnh một người là cộng sự kề vai sống chết cùng cô, một người là thành viên trong Team “gia chánh” của anh thôi chứ gì. Nếu lúc này Vưu Minh Hứa ra mặt khiêu chiến tài xế của anh, dù thua hay thắng cô đều sẽ mất mặt.

Thế là cô không động nữa, nói với ngữ điệu chẳng lấy gì làm tốt đẹp: “Anh đến đây làm gì?”

Bên cạnh đã có không ít cảnh sát quay đầu nhìn cặp đôi sống bằng tin đồn này.

Ân Phùng nói: “Ra ngoài rồi nói.”

Vưu Minh Hứa đứng im mấy giây rồi mới quay người theo anh ra ngoài.

Hai người đứng trong hành lang ngay cửa, sau giờ trưa, trong sân trái lại khá vắng người. Vưu Minh Hứa đưa Hướng Vinh về thẩm vấn ngay trong đêm, chỉ chợp mắt một chốc vào tầm sáng sớm nên lúc này quầng mắt thâm như mắt gấu trúc, song không rệu rạ, chỉ có dáng vẻ thong dong nhàn tản. Ân Phùng thì về thẳng nhà ngủ trọn một tối, dùng bữa trưa tinh tế, thay sang tây trang, bên ngoài khoác chiếc áo khoác đen dài. Vưu Minh Hứa chỉ liếc nhìn một chút rồi lập tức chuyển tầm mắt sang hướng khác.

“Ban nãy tôi lên tầng xem qua khẩu cung rồi.” Ân Phùng nói, “Hướng Vinh không chịu nói thật những điều liên quan đến kẻ đứng sau.”

Vưu Minh Hứa đáp: “Tôi sẽ nghĩ cách.”

“Để tôi nói chuyện cùng ông ta, có lẽ sẽ có cách.”

Vưu Minh Hứa không buồn nhấc mắt: “Được.”

Cô dẫn anh vào phòng thẩm vấn, dọc đường luôn im lặng. Khi đứng trước cửa phòng thẩm vấn, cô đột nhiên nghe thấy Ân Phùng nói một câu: “Nữ cảnh sát các cô đều không quan tâm đến hình tượng hay sao?”

Vưu Minh Hứa lạnh lùng: “Ý gì?”

Ân Phùng chỉ vào bọng mắt mình, rồi lại chỉ lên đầu, cười nhạt, rồi bước vào phòng, đóng sập cửa trước mặt cô.

Vưu Minh Hứa: “……”

Cuối cùng cô đành nghiêng đầu ngó cửa kính bên cạnh, cũng chỉ là mắt thâm quầng, tóc có hơi rối thôi mà. Cô tháo dây buộc lại tóc, nghĩ bụng Ân Phùng này quả nhiên là dỏm dáng.

Ân Phùng ngồi xuống trước mặt Hướng Vinh, Hướng Vinh ngẩng đầu nhìn anh, không có phản ứng nào khác. Ân Phùng biết, Vưu Minh Hứa hiển nhiên đang xem tình hình trong phòng từ gian cách vách. Vậy thì anh sẽ để cô thấy anh đạt được manh mối cô vất vả tìm kiếm một cách dễ dàng nhường nào.

Câu đầu tiên anh nói: “Chú đoán xem chúng tôi phát hiện ra chú bằng cách nào?”

Hướng Vinh ngẩng đầu, đây đích thực cũng là vấn đề mà ông ta luôn nghi ngờ. Vụ án của Trần Khải Trạch đã trôi qua một năm, cảnh sát không hề có bất cứ hành động nào. Án trao đổi giết người, ông ta không hề trực tiếp ra tay. Kế hoạch dụ dỗ Chu Thiếu Lăng cũng mới được định ra vào mấy ngày trước. Nhưng dường như cảnh sát chỉ trong một đêm đã biết được toàn bộ.

Một cánh tay Ân Phùng để trên mặt bàn, khẽ gõ nhịp, nói: “Chú và Lý Tất Nhiễm, Lưu Nhã Dục cùng quê, hơn nữa đều cùng dính líu tới vụ án đuối nước sáu năm trước, đây quả thực là nguyên nhân chủ yếu khiến chúng tôi nghi ngờ chú. Có điều, trước khi chú ý tới điều này, có người… đã tiết lộ tin tức cho chúng tôi.”

Hướng Vinh trợn tròn mắt.

“Đoán xem người ám chỉ cho chúng tôi là ai?” Ân Phùng cười mỉm, đồng thời nâng mắt, như có như không liếc về cánh cửa thủy tinh một chiều phía sau Hướng Vinh. Vậy nên Vưu Minh Hứa nhìn rõ biểu cảm này của anh, chỉ cảm thấy trong đó còn quyện thêm vài phần tà khí.

Hướng Vinh ấp úng: “……Là ai?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện