Nói ra thì đây mới là lần thứ hai Vưu Minh Hứa đến biệt thự của Ân Phùng. Lần trước là nổi hứng thì đến, hết hứng thì đi bởi cô đụng phải vận đào hoa chết tiệt của Ân Phùng, tụt hết cả cảm xúc, dẫn đến không ưa luôn cả nơi này. Về sau Ân Phùng cũng tinh ý nên ngậm chặt miệng không rủ cô tới nhà chơi nữa. Ngày hôm nay nghĩ lại, Vưu Minh Hứa mới thấy Ân Phùng của khi đó có lẽ đã ý thức được giữa hai người đang xảy ra điều gì.
Đêm thâu tĩnh lặng, Vưu Minh Hứa xuống xe taxi, đứng ngoài cổng lớn. Cánh cổng lạch cạch một tiếng rồi mở ra, ông chú cô từng có duyên gặp một lần cười mở cổng, nói một cách vô cùng cung kính: “Cô đến rồi, mau vào đi.”
Vưu Minh Hứa nói: “Cảm ơn.”. Cô đi theo ông vào trong, nhìn tấm lưng lom khom của ông, còn cả phản ứng cơ thể hơi cứng nhắc trước mặt cảnh sát, bèn cất giọng xen mấy phần đồng cảm: “Chú vất vả rồi.”
Lão Cửu có thể giết kẻ thù, cắt tai quản ngục song lại sợ cảnh sát nhất. Đặc biệt, khi nghe tin Vưu Minh Hứa là nữ cảnh sát hung hãn nổi tiếng xa gần, lòng ông càng nơm nớp lo sợ. Nhưng ông không ngờ rằng, hóa ra cô cảnh sát lạnh lùng vô tình cũng có một mặt dịu dàng như vậy.
Lòng Lão Cửu kích động. Vốn dĩ, chuyện giữa Ân Phùng và Vưu Minh Hứa, ông thiên về phía phản đối. Thầy Ân cũng đã nói, không chung chí hướng không thể cùng mưu nghiệp. Thầy Ân có thể thu nhận những người như họ vốn đã khác người thường. Nhưng hôm nay, trái lại ông cảm thấy cô cảnh sát này dường như cũng chẳng đáng sợ như trong tưởng tượng.
Lão Cửu im lặng dẫn cô đi tới nhà chính, đứng tiễn cô vào trong bằng ánh mắt rồi mới quay người rời đi. Vưu Minh Hứa cảm thấy, nhóm người dưới tay Ân Phùng dường như ai nấy đều có nét cố chấp khó mà diễn tả. Thực ra Lão Cửu cũng chẳng làm gì, song Vưu Minh Hứa cảm thấy trên người ông có thứ gì đó giống hệt như Đồ Nha, cậu họa sĩ, thậm chí là Trần Phong – người luôn cùng điên cùng loạn với Ân Phùng ngày trước.
Trần Phong chờ cô tại phòng khách đã lâu, thấy cô vào bèn vội vã đứng dậy đưa cô lên tầng. Để Ân Phùng đích thân xuống nhà đón tiếp là điều không thể, thầy Ân chính là chết vì sĩ diện. Nhưng Trần Phong ít nhiều cũng có chút giao tình với Vưu Minh Hứa, cậu ta cảm thấy nếu không đón tiếp thì vô cùng thất lễ, nên đã chủ động thay chủ nhân gánh vác nhiệm vụ này.
Vưu Minh Hứa nào có nghĩ nhiều như đám đàn ông “gia chánh” kiêm tâm lý biến thái này. Lên tầng, Trần Phong gõ nhẹ hai tiếng trên cửa phòng sách, giọng nói trầm thấp, từ tính kia vang lên: “Vào đi.”
Trần Phong mở cửa, đợi Vưu Minh Hứa bước vào thì nhẹ nhàng khép cửa, xuống nhà, dặn dò toàn bộ người trong nhà rằng: Đêm nay không được phép đến phòng sách làm phiền. Trời có sập xuống cũng không được đến gần.
Bước vào phòng, Vưu Minh Hứa ngẩn người.
Bên ngoài chiếc cửa sổ sát sàn rộng lớn kia là cảnh đêm sâu thẳm, tĩnh mịch, trái lại, căn phòng rực rỡ ánh đèn hệt như ban ngày. Người kia không ngồi sau bàn sách mà đứng cạnh một giá sách, quay lưng về phía cô. Sau khi thức tỉnh, hai ngày cùng cô điều tra án vừa qua, Ân Phùng lúc nào cũng ăn mặc lượt là, trong lượt là toát lên nét ngông cuồng, tà khí. Còn hôm nay ở nhà, anh chỉ mặc một chiếc áo len trắng cùng quần dài, vậy mà đường nét cơ thể thon dài, rắn chắc, vai rộng eo thon vẫn được phác họa đẹp đẽ đến thế.
Anh quay người lại, còn đeo một chiếc kính chống bức xạ, khuôn mặt điển trai lại càng thêm tri thức. Anh đi tới bàn sách, ngồi xuống, tháo kính, nói: “Mời ngồi.”
Hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn đã có một ấm trà được pha sẵn, anh giúp cô tráng qua tách trà, đổ lượt nước đầu tiên đi, rót đầy lượt nước thứ hai rồi đặt tới trước mặt cô.
Vưu Minh Hứa: “Cảm ơn.”
Khóe mắt của người đàn ông thành thục này nhẹ cong lên: “Không cần khách sao. Cảm ơn vì cô có thể tới.”
Vưu Minh Hứa: “Không cần cảm ơn, coi như hòa, vì anh cũng đã thẩm vấn ra “anh Vũ” từ miệng Hướng Vinh.”
Ân Phùng nhếch mày, nhàn nhạt nói: “Được.”
Vưu Minh Hứa bắt chéo cặp chân dài, hai cánh tay gác trên hai thành ghế, nói: “Nói đi, có phát hiện gì?”
Ân Phùng từ tốn ngả người về sau, đánh giá cô trong vô thức. Vừa nhìn là biết cô tan làm là tới đây luôn, bận rộn suốt một ngày nên tóc lại rối rồi, khuôn mặt cũng hơi đỏ hồng vì gió lạnh. Ống quần còn dính vết bùn đất. Khắp cả người đều tràn ngập hơi thở phố phường mộc mạc, giản dị.
Vậy nhưng tư thế ngồi của cô thì kiêu ngạo lắm. Từ việc giải mã ngôn ngữ cơ thể, tư thế ngồi này thực chất phải là một người phụ nữ cực có phong tình, xinh đẹp lại mạnh mẽ, khí phách mới có thể khống chế được. Người bình thường là vậy sẽ chẳng khác nào trò cười, nhưng cô yên tĩnh ngồi tại đó, tựa như vị trí ấy chính là ngai vàng của cô vậy…
Ân Phùng thu lại tầm mắt. Anh vừa ngơ ngẩn rồi!
Anh nhấc chiếc máy tính bảng nằm trên mặt bàn lên, phát đoạn cắt video, rồi tiếp tục đặt điện thoại của Trần Phong có tin nhắn thoại của “bản thân” và nhật ký tin nhắn văn bản đến trước mặt Vưu Minh Hứa.
……
Vưu Minh Hứa biết, tên Ân Phùng này sau khi khôi phục trí nhớ
vừa hay lại mất đi ký ức của quãng thời gian hơn một năm trước, trong đó có khoảng thời gian bên nhau nửa năm của hai người. Chuyện liên quan đến não bộ chẳng ai có thể nói chính xác được, cho nên trước kia Vưu Minh Hứa không sinh nghi. Huống hồ còn là cái đầu thường xuyên chập mạch của Ân Phùng, cô cũng đã tê dại luôn rồi.
Nhưng giờ phút này, nghe xong suy luận của Ân Phùng, cô vẫn không khỏi thảng thốt.
Nếu nói Ân Phùng và tổ chức đó đã dây dưa từ lâu, vậy thì ngày đó trên núi, việc Cố Thiên Thanh chỉ mũi giáo về phía Ân Phùng cũng được giải thích triệt để.
Nhưng Vưu Minh Hứa xem đoạn video kia, quả thực đó chính là bóng lưng, nét nghiêng và thân hình của Ân Phùng. Cô nhìn anh, nói: “Anh chắc chắn người này không phải anh? Dù sao thì cái đầu của anh cũng…”
Cô ngừng lời.
Ân Phùng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Dù tôi có bị thiếu đi một phần ký ức nhưng chuyện gì đã làm, chuyện gì chưa làm, lòng tôi biết rõ.”
Vưu Minh Hứa im lặng một chốc rồi cười cười.
Ân Phùng bỗng hiểu ra ý chế nhạo trong nụ cười đó của cô, thế là anh cũng im lặng. Vốn dĩ hai người cùng xem chung chiếc máy tính bảng trên mặt bàn, song lúc này, Vưu Minh Hứa nhìn máy tính bảng, còn anh nhìn cô. Đến hơi khói nghi ngút của tách trà cạnh hai người cũng ngập đầy không khí cô tịnh, khó diễn tả thành lời.
“Vẫn còn ghi thù à?” Anh khẽ hỏi.
Vưu Minh Hứa cảm thấy nơi sâu thẳm trong lồng ngực nhói lên, song sắc mặt vẫn lãnh đạm: “Mặt mũi anh lớn đến vậy? Nhớ anh*? Nói tiếp đi.”
* Câu này Minh Hứa chơi chữ. “Ghi” trong “ghi thù” còn có nghĩa là “nhớ”.Lúc bấy giờ cô mới cảm thấy đôi mắt đen tuyền của Ân Phùng đang dừng trên mặt cô chuyển hướng xuống mặt bàn. Anh nói: “Tôi hy vọng cô có thể dùng chút nhân lực, giúp tôi điều tra camera giám sát của những khu xung quanh trong khoảng thời gian tôi ở Quý Châu, bao gồm xe cộ đi lại, nhân khẩu lưu động vân vân. Xem có tìm được manh mối hay không.”
Vưu Minh Hứa vừa định đồng ý song lại đổi ý: “Anh có thể tìm Sở trưởng hoặc Cục trưởng, quyền lực trong tay bọn họ lớn hơn tôi nhiều.”
Ân Phùng uống trà, nói: “Những việc này cần quyền hạn của một đội cảnh sát hình sự là đủ rồi. Hơn nữa, tôi không muốn để quá nhiều người biết việc của tôi. Nếu cô đã có dính líu thì tất nhiên sẽ là đối tượng hợp tác phù hợp nhất của tôi.”
Vưu Minh Hứa cũng uống trà, nhướng mày, trả lời dứt khoát: “Được.”
“Nếu cần tài lực, vật lực hay nhân lực, cô đều có thể tìm Trần Phong.” Anh nói tiếp.
Vưu Minh Hứa gật đầu, ngẩng lên nhìn anh, vừa hay anh cũng đang nhìn cô. Hai người nhìn nhau một hồi, song đều giữ im lặng.
Một lúc sau cô nói: “Không còn việc nào khác nữa phải không?”
“Ừ.”
Cô đứng dậy ra ngoài.
Ân Phùng ngồi im bất động, dùng ánh mắt tiễn cô. Cô đi xa, anh mới lại tự rót cho mình mấy tách trà. Uống xong, anh đứng dậy tiện tay thu dọn dụng cụ pha trà. Tách cô vẫn còn lại một nửa chưa uống hết, Ân Phùng cầm lên, vừa định đặt vào khay thì ngẩn người.
Thực ra, anh không nói rõ được là cảm giác thế nào. Sau khi tỉnh lại, anh luôn cảm thấy mông lung với người phụ nữ này, thậm chí là có cảm giác thân thiết về xác thịt, song anh sớm đã âm thầm vạch ra một ranh giới giữa hai người. Nhưng đêm nay, cô đến rồi đi, tâm trạng vốn âm u vì bị tổ chức kia tính kế của anh bỗng trở nên rất tốt đẹp, thậm chí còn có chút cảm giác chưa hoàn toàn thỏa mãn. Tựa như nỗi khát vọng mông lung trong nội tâm cuối cùng cũng được người ta mớm cho một ngụm sương mưa ngon ngọt, được vỗ về an ủi.
Anh nhìn tách trà trong tay, trà trong tận đáy, hơi ấm vẫn vấn vương.
Anh cũng nhớ rõ mồn một dáng vẻ uống trà của cô. Uống như trâu uống nước lã vậy, một tách trà be bé, cô uống một hơi cạn sạch, sau đó vững vàng đặt tách xuống. Đừng nói thưởng trà, đến ngửi cũng chẳng thèm ngửi một chút Tây Hồ Long Tỉnh đẳng cấp của anh.
Nghĩ tới đây, Ân Phùng cười cười, tiếp tục nhìn chỗ trà còn dư lại trong tay. Im lặng một hồi, anh bỗng thấy cổ họng vừa khô vừa ngứa.
Nhìn một lúc lâu anh mới đổ nước trà còn dư vào thùng rác, đặt tách trở lại về khay.