Ân Phùng cười cười, ung dung dùng khăn giấy lau sạch từng ngón tay rồi vứt vào thùng rác, nói: “Sao, có người theo đuổi mới rồi?”
Vưu Minh Hứa nhìn thẳng vào mắt anh.
Dù ngữ điệu lười nhác nhưng đôi mắt đen tuyền đó nhìn cô chăm chú, không hề mang chút ý cười. Vậy nên, dưới cái nhìn như vậy, đến Vưu Minh Hứa cũng bất chợt ớn lạnh.
“Liên quan quái gì tới anh.” Vưu Minh Hứa nói, “Chúng ta chẳng phải đã vạch rõ quan hệ rồi sao?”
Ân Phùng đút hai tay vào túi quần, nói thờ ơ: “Nếu hiện giờ tôi không muốn thì sao?”
Vưu Minh Hứa im lặng nhìn anh.
Ân Phùng cười, cô thấy anh vươn tay, định kéo tay cô, vừa hay giọng Hứa Mộng Sơn vang lên từ nơi không xa phía sau: “Hai người mau đến đây đi! Có phát hiện quan trọng!”
Vưu Minh Hứa quay người bỏ đi.
Tay Ân Phùng lơ lửng giữa không trung, anh cười cười, không nóng không vội đút trở lại trong túi.
Cảnh Bình dập tắt đầu lọc thuốc, vứt vào thùng rác, anh không có hứng thú hóng chuyện riêng tư của người khác nên ban nãy luôn nhìn về nơi khác, nghe được tiếng gọi của Hứa Mộng Sơn mới quay đầu, vừa đúng lúc bắt gặp cảnh Ân Phùng định túm người nhưng hụt. Lúc này, anh bước đến cạnh Ân Phùng, bỗng cười nói: “Người ta không để ý đến cậu?”
Ân Phùng cười nhìn anh, nụ cười nhạt vừa có chút hạnh phúc lại xen chút bất lực của người đàn ông: “Để anh chê cười rồi, mấy ngày nay đang giận dỗi với tôi đó mà.”
Cảnh Bình không nói gì, tiến bước về phía trước.
Ân Phùng bình thản theo sau.
——
Phát hiện mới chính là đoạn video được cắt ra từ camera giám sát.
Trại cá Cát Tường nằm ở nơi hẻo lánh, ít người qua lại, cho nên chỉ lắp camera ở cổng. Rừng cây xung quanh cũng vậy.
Lúc trước cảnh sát tìm kiếm tại hiện trường, ngoại trừ cổng trại cá, lẻn vào từ những nơi khác là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Video không được quay chính diện mà là phụ cận đường núi, được lắp đặt bởi một hộ nhà nông trồng cây ăn quả. Theo nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Hứa Mộng Sơn thu thập hết toàn bộ camera về.
Đó là một con đường xuống dốc núi, xung quanh đều là cây ăn quả. Ống kính quay thẳng về phía trước, có thể thấp thoáng nhìn thấy trại cá Cát Tường ở dưới núi.
Thời gian Quách Hưng bị hại là 3 giờ 20 phút chiều ngày hôm đó, anh ta đã đến trại cá được một lúc.
Trong ống kính xuất hiện một người.
Người đó mặc bộ đồ thoải mái, rất cao, đội mũ lưỡi chai, đi xuống theo đường núi. Dường như đã thấm mệt, người đó dừng chân ngay trước camera được gắn trong tán cây. Anh ta châm thuốc, ngẩng đầu, lộ ra gương mặt nghiêng, sau khi hút một hơi thuốc thì tiếp tục xuống núi. Chẳng bao lâu thì biến mất khỏi ống kính.
Mấy người đứng xem đều lặng thinh.
Ân Phùng khẽ nhíu mày, dù chỉ liếc qua, nhìn được đường nét mơ hồ, nhưng anh có cảm giác người này rất quen mắt.
Hứa Mộng Sơn có cùng cảm giác, anh ấy sờ cằm ngẫm nghĩ.
Cảnh Bình không biết người này, anh dừng video ở khoảnh khắc người đó ngẩng đầu, trong đầu tái hiện lại gương mặt từng thành viên của tổ chức buôn bán ma túy.
Vưu Minh Hứa cất tiếng: “Là La Vũ.”
Lời vừa thốt ra, Cảnh Bình nhìn cô, Hứa Mộng Sơn và Ân Phùng đều sững người.
Hứa Mộng Sơn lập tức vươn đầu nhìn chằm chằm vào màn hình: “Cậu chắc chắn?” Anh ấy thấy cũng hơi giống thật.
Vưu Minh Hứa nói: “Chắc chắn, anh ta có hóa thành tro mình cũng nhận ra được.” Tốt xấu gì cô cũng đã từng sớm chiều ở bên người đó vài tháng liền, lại thêm việc về sau bị anh ta đeo bám điên cuồng nên khá quen thuộc với những hành động nhỏ nhặt của người này. Thế nên vừa nhìn là cô đã nhận ra ngay.
Cảnh Bình: “La Vũ là ai?”
Hứa Mộng Sơn thuật lại bối cảnh và một loạt những vụ án liên quan đến La Vũ một cách đơn giản, Cảnh Bình càng nghe đầu mày càng cau chặt.
Vưu Minh Hứa cũng trầm tư suy ngẫm, nhưng bất chợt cảm nhận được có hai ánh mắt đang đổ dồn vào bản thân. Cô ngước lên, ánh mắt Ân Phùng vẫn u tối, thấm ý lạnh như cũ. Vưu Minh Hứa bị anh nhìn đến mức khá khó chịu, bèn dùng ánh mắt lạnh hơn trừng lại anh. Ai ngờ ý lạnh trong mắt anh biến mất, còn nở nụ cười hứng thú.
Vưu Minh Hứa không muốn nhìn gã vô lại này nữa.
“Nếu nói như vậy…” Cảnh Bình mở miệng, “Cậu La Vũ này là cái ô bảo vệ pháp luật cho tập đoàn Khải Dương, rất có khả năng đã trở thành cốt cán của họ. La Vũ từng xuất hiện bên cạnh Hướng Vinh – người từng bị tổ chức bí mật thao túng; cậu ta cũng xuất hiện tại hiện trường Quách Hưng bị giết… Người này, cực kỳ quan trọng.”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn gật đầu.
“Đám Cam Hồng Ý ra tay vào lúc mấy giờ?” Ân Phùng hỏi.
Hứa Mộng Sơn nhìn hồ sơ, đáp: “Khoảng hơn 3 giờ, bọn nhóc không chú ý đến thời gian cụ thể. Nhưng đám Cam Hồng Ý không hề để ý đến sự tồn tại của La Vũ, cũng chưa từng nhắc đến anh ta.”
Vưu Minh Hứa nói: “Đợi lát nữa hỏi thêm.”
Hứa Mộng Sơn gật đầu.
Cảnh Bình nói: “Nếu La Vũ chính là người tiếp tay giữa Tương Thành và Vân Nam, vậy thì phần chứng cứ quan trọng đó liệu chăng đã lọt vào tay cậu ta?”
Khả năng này rất lớn, cõi lòng mọi người đều trĩu nặng.
Trong đầu Vưu Minh Hứa cũng hiện lên một loạt cảnh tượng khi cô còn ở bên La Vũ. Lúc muốn dụ dỗ cô, La Vũ sẽ bày ra dáng vẻ nhã nhặn,
dịu dàng, chu đáo. Về sau bị cô vạch trần bộ mặt thật, người này không còn tiếp tục ngụy trang, trở nên vừa lưu manh vừa xấu xa, lúc nào cũng quấn lấy cô. Cô luôn cảm thấy La Vũ bám riết cô không xuất phát từ việc anh ta yêu cô nhiều thế nào, mà là có mưu đồ bất chính.
Nhưng cô lại không thể điều tra ra, cũng nhìn không thấu âm mưu của anh ta. Bởi lý lịch của anh ta vô cùng sạch sẽ, là sinh viên giỏi của chuyên ngành pháp luật, tốt nghiệp liền làm việc trong văn phòng luật, thành danh nhờ thắng không biết bao nhiêu vụ kiện. Về sau, anh ta dính dáng đến tập đoàn Khải Dương, tự do trong vùng xám. Cho dù hiện tại tập đoàn Khải Dương bị nghi ngờ có liên quan tới tổ chức tội phạm, song cảnh sát vẫn chưa tìm được bất cứ chứng cứ xác thực nào. Anh ta vì sao luôn muốn có được cô?
Sau nữa, cô biết được người này còn dính đến cả tổ chức sát thủ thần bí, dính đến Cố Thiên Thành. Hướng Vinh nhắc đến “anh Vũ”, nói anh Vũ là người gắn kết giữa ông ta và tổ chức thần bí kia. Thế nhưng bọn họ không hề điều tra được chút manh mối nào bên người La Vũ.
Hiện nay, người cảnh sát nằm vùng quan trọng đến Tương Thành, bắt tay cùng thu thập chứng cứ quan trọng. Tuy người không phải do La Vũ giết, nhưng anh ta lại xuất hiện tại hiện trường, rất có khả năng đã mang chứng cứ đi mất.
Toàn bộ điểm đáng ngờ đều tập trung tại cùng một người.
Mọi manh mối cũng đều bị cắt đứt ở chỗ anh ta.
Vưu Minh Hứa nghĩ, rốt cuộc La Vũ thuộc về bên nào? Là con chó săn trung thành của tập đoàn Khải Dương, hay là gián điệp tổ chức thần bí gài vào tập đoàn Khải Dương? Hay thậm chí là mang cả hai thân phận? Rốt cuộc hai tổ chức tội phạm có quan hệ gì với nhau? Chúng cấu kết để thỏa mãn nhu cầu của nhau, hay còn ân oán nào khác?
Một La Vũ với thân phận đáng ngờ như vậy vì sao lại nhắm chuẩn vào một cảnh sát hình sự bé nhỏ là cô, anh ta có thể có được thứ gì từ cô?
“Tiếp theo đây, chúng ta phải giám sát La Vũ suốt 24 tiếng.” Vưu Minh Hứa nói, “Nhưng chỉ e là Lão Đinh sẽ không thể đưa cho chúng ta lệnh khám xét.”
Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình gật đầu, hiện giờ án buôn bán ma túy vẫn chưa rõ chân tướng, cấp trên sẽ tuyệt đối không cho họ lệnh khám xét để rồi đánh rắn động cỏ.
Vưu Minh Hứa nói: “Chúng ta nghĩ cách tìm kiếm khác.”
Cảnh Bình cười cười: “Ừ.” Hứa Mộng Sơn gật đầu.
“Quách Hưng hy sinh rồi, phía Vân Nam làm thế nào?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Cảnh Bình đáp: “Bọn họ rất coi trọng lần hợp tác này, anh nghĩ rất nhanh thôi, người mới sẽ được phái đến. Anh sẽ liên hệ với bên Vân Nam, để bọn họ giám sát chặt chẽ mọi hành động. Một khi có tin tức của người liên lạc mới sẽ thông báo cho chúng ta ngay. Việc hiện tại có thể làm chính là chờ đợi.”
———
Giống như Cảnh Bình đã nói, bất luận là Vân Nam hay La Vũ, việc có thể làm trước mắt chính là giám sát chặt chẽ, chờ đợi thời cơ.
Vì điều tra vụ án của Quách Hưng mà họ đã một ngày một đêm chưa chợp mắt. Tốc độ phá vụ án này của họ khiến cấp trên ngỡ ngàng bởi chỉ tốn đúng một ngày. Chân tướng cũng khiến cấp trên trầm mặc.
Ngày tháng còn dài, nhóm Vưu Minh Hứa sắp xếp cho đồng nghiệp theo dõi La Vũ, còn ba người ai về nhà nấy ngủ bù.
Đợi đến khi Vưu Minh Hứa ra khỏi Cục cảnh sát, Ân Phùng đã ra về bằng con xe Bentley từ lâu rồi.
Vưu Minh Hứa về nhà, sảng khoái ngủ một giấc trọn nửa ngày, đến chiều tối mới tỉnh lại. Vừa định đi kiếm đồ ăn thì điện thoại đổ chuông như đã được người ta căn chuẩn vậy.
Cô nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, ngồi xuống sofa nhận máy bằng giọng điệu lạnh lùng: “Alo.”
“A Hứa.” Người đó gọi.
Vưu Minh Hứa chết sững.
Nhưng thanh âm sau đó vẫn trầm mà chậm, mang theo chút ý cười khó diễn tả: “Dậy chưa? Chúng ta nói chuyện.”
Vưu Minh Hứa bỗng hận anh hơn cả khi trước, lạnh giọng: “Chúng ta còn gì để nói?”
Ân Phùng ngừng một lát, nói: “A Hứa, tôi nhớ lại một vài chuyện. Tôi thay đổi suy nghĩ rồi.”