Vưu Minh Hứa không ngờ vừa gặp lại Ân Phùng, cô đã bị kéo ngồi lên đùi anh. Rõ ràng có hai chiếc ghế mà.
Cô không quen, định đứng dậy, tay vừa chạm vào ngực anh đã bị nắm chặt, anh nói: “Đừng đẩy, nhỡ chạm phải vết thương chảy máu thì biết làm sao?”
Vưu Minh Hứa lập tức bất động. Nhìn anh, cô chợt nhớ tới Cảnh Bình vừa ra viện đã khiêu khích cô đánh nhau, còn huênh hoang nói thu phục cô, căn bản chẳng hề quan tâm đến thương tích. Còn người này mới chỉ chạm một chút đã sợ chảy máu, mặt dày đòi ôm cô. Xem đi, anh còn ra vẻ như lẽ đương nhiên đây này.
Vưu Minh Hứa phì cười.
Người là tự mình chọn, anh có yếu ớt đến chói gà không chặt, mặt dày đến nhường nào đi nữa thì cô cũng phải chấp nhận thôi.
“Thế này em ăn cơm sao được?” Vưu Minh Hứa nói.
Ân Phùng nhướng mày: “Vậy thì đem đĩa sang đây.”
Vưu Minh Hứa đáp thẳng: “Được.”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Phùng bấy giờ mới chịu buông tay, kết quả cô vừa rời khỏi anh là liền “đóng đinh” trên ghế đối diện, bắt đầu động dao nĩa.
Vòng ôm của Ân Phùng trống rỗng nên có chút không vui, nhưng anh không vội, chỉ từ tốn ăn cơm.
Hai người trò chuyện những việc gần đây của bản thân, anh nói về vết thương, cô nói về công việc. Bất tri bất giác, bữa cơm đã xong tự bao giờ.
Ân Phùng nói: “Không cần dọn, lát nữa để Tiểu Yến lên dọn. Chúng ta đi xuống tản bộ, tiêu cơm.”
Vưu Minh Hứa liếc anh: “Anh đi nổi không?”
Ân Phùng đáp: “Chỉ cần không phải… vận động quá mạnh là được.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, anh nắm tay cô, dẫn cô xuống lầu.
Bốn người dưới nhà đang uống rượu, thấy họ bèn tranh nhau gào lên: “Bà chủ”, chẳng ai thèm chào hỏi Ân Phùng. Đầu mày Vưu Minh Hứa co giật, Ân Phùng cười vui vẻ, nhẹ giọng nói với cô: “Bà chủ, đi thôi.”
Vưu Minh Hứa thò tay nhéo eo anh. Anh chỉ nhìn cô, không hề phản kháng. Thấy vậy, Vưu Minh Hứa bèn thu tay, ngoảnh đầu bước thẳng ra ngoài.
Tiết trời hôm nay rất đẹp, sao lấp lánh, không khí ấm áp dịu dàng. Hai người dạo bước giữa vườn hoa, chẳng mấy chốc đã cách xa biệt thự, xung quanh chỉ có hoa và cây cỏ um tùm, sắc đêm mênh mông, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Bốn bề vắng lặng, hai người yên tĩnh đi bên nhau, lúc sau Ân Phùng nói: “Ngày mai em chuyển đến đây, được không?”
Vưu Minh Hứa nhìn hoa cỏ bên đường, đáp: “Em vẫn quen ở một mình hơn.”
Tay Ân Phùng lập tức siết chặt. Vậy nên Vưu Minh Hứa vui đùa nhắc lại chuyện cũ: “Câu nói kia thì sao? Nhớ lại chưa mà đã muốn em chuyển qua đây?”
Ân Phùng im lặng một hồi, trong mắt anh như đang có thứ gì cuồn cuộn song dường như lại chỉ là ảo giác của cô.
Anh nói: “Tổ chức kẻ trừng phạt nhất định sẽ báo thù anh. Hệ thống an ninh của biệt thự tốt hơn, còn có nhóm Đồ Nha, em sống ở đây anh mới yên tâm.”
Hóa ra là vì điều này. Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được, chuẩn bị cho em phòng riêng.”
Ân Phùng lặng thinh, đi thêm vài bước thì chỉ phía trước, nói: “Bên đó có vài khóm hoa hiếm, anh chuyển từ nước ngoài về, qua đó xem đi.”
Vưu Minh Hứa túm tay anh: “Có nghe thấy không?”
Ân Phùng cười nói: “Ngày mai bàn tiếp.”
Lòng Vưu Minh Hứa rối bời, một thứ tâm trạng nào đó tựa như đang lén lút vươn ra cùng màn đêm, song cô không để lộ ra mặt.
Hai người ngắm hoa, dạo bước đến bên hồ, Ân Phùng cầm tay cô, ngồi xuống chiếc ghế dài. Vưu Minh Hứa cũng lo anh mệt bèn quay đầu nhìn sắc mặt anh. Ân Phùng kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình.
Lần này Vưu Minh Hứa không cự tuyệt, trái lại còn dựa đầu lên vai anh, cùng anh lặng lẽ ngắm trời đêm. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, hoa cỏ bao bọc hai người, thỉnh thoảng có cá tung mình trên mặt nước tạo thành tiếng động vui tai.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Phùng vuốt ve đầu cô một lúc, một tay thò vào áo cô từ bên dưới, cúi đầu hôn cô.
…
Đêm đã rất khuya, hai người mới dắt tay nhau quay về biệt thự, phòng ốc lặng ngắt như tờ, bốn người kia không biết đã chạy đi đâu. Ân Phùng không bật đèn, dắt tay Vưu Minh Hứa bước chậm rãi lên lầu. Vưu Minh Hứa cũng không nghĩ đến cần phải bật đèn, bóng tối mang lại cảm giác khiến người khác chìm đắm say mê.
Đến khi Ân Phùng kéo cô vào phòng ngủ, khóa cửa, Vưu Minh Hứa vẫn không nghĩ gì nhiều. Vì Ân Phùng vừa xuất viện, cô thấy anh chẳng thể làm gì được mình nên định ở cùng anh thêm một lát rồi về.
Ai ngờ hai người bước vào phòng rồi mà anh vẫn chưa bật đèn, Vưu Minh Hứa nhìn bóng lưng mờ tối của anh, im lặng không lên tiếng. Anh vẫn luôn cầm tay cô, dắt cô đến bên giường, bật đèn bàn, sau đó anh ngồi xuống ôm cô vào lòng giống
như khi ngồi bên hồ nước, giọng nói trầm khàn: “Chiều anh tắm rồi.”
Vưu Minh Hứa nói: “Anh điên rồi hả? Vừa ra viện, anh định làm gì?”
Trong ánh đèn mờ sáng, gương mặt anh lộ chút đắm say, đôi mắt ngậm ý cười khó đoán, nói: “Không quá kịch liệt là được, cùng lắm thì lần này anh vẫn ở dưới. Lâu lắm rồi mà em không muốn?”
Cả cuộc đời của Vưu Minh Hứa chưa bao giờ tim lại đập nhanh như lúc này, cô bất chợt bắt được ý trong lời nói của anh, túm chặt sơ hở, thoát khỏi đùi anh ngồi sang bên cạnh, hỏi: “Anh nhớ lại rồi?”
Cô không nói rõ ý song cả hai đều hiểu.
Anh vuốt ve mặt cô, cúi đầu hôn nhẹ một cái rồi nói: “Ừ, anh nhớ lại hết rồi.”
Tâm trạng Vưu Minh Hứa bỗng không thể bình tĩnh, thậm chí còn có chút kích động, cô hỏi: “Nhớ lại khi nào?”
Ân Phùng ôm eo cô, đáp: “Buổi tối hôm phẫu thuật, có một khoảng anh luôn nằm mơ. Tỉnh dậy thì nhớ lại cả rồi.”
“Thế sao anh không nói với em?”
“Lòng anh biết là được.” Tay anh thò vào trong áo Vưu Minh Hứa liền bị cô ngăn lại.
Hai người im lặng nhìn nhau, qua một lúc Ân Phùng dứt khoát dùng cả hai tay ôm chặt eo cô, khẽ dùng sức đẩy ngã cô xuống giường.
Trong bóng đêm, anh hôn cô rất lâu, vừa định cởi quần áo thì lại bị cô ngăn lại lần nữa. Anh cúi đầu nhìn cô từ khoảng cách rất gần: “A Hứa, không bằng lòng?”
Giọng nói anh trầm thấp song xen chút mềm mại, tủi thân theo kiểu Vưu Anh Tuấn. Tim Vưu Minh Hứa xốn xang, nghĩ bụng, anh nói nhớ lại rồi, nhớ lại hết rồi. Cũng có nghĩa là, những ngày tháng chung sống cùng Anh Tuấn, sự nịnh nọt dè dặt, bám dai như đỉa của anh, sự hờ hững như xa như gần, dây dưa không rõ của cô, và cả sự âm thầm bảo vệ cùng mọi niềm yêu thích và bi thương của Anh Tuấn, người đàn ông trước mắt này đều đã nhớ lại cả rồi?
Mắt cô bỗng cay xè, lật người đè anh xuống, anh nhìn cô với ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
“Nếu đã nhớ lại, tại sao thời gian này anh lại…” Vưu Minh Hứa muốn nói lại thôi, “…Rốt cuộc anh không vui vì điều gì? Hơn nữa mãi đến hôm nay mới chịu thừa nhận?”
Ánh mắt anh chớp sáng song không cất tiếng. Vậy nên Vưu Minh Hứa càng thêm chắc chắn, lần này sau khi tỉnh lại, anh rõ ràng có chút bất thường. Hơn một tháng rồi cũng không chịu nói thật với cô. Nhưng Vưu Minh Hứa cũng không muốn truy xét nguyên nhân đến cùng.
Cô hỏi: “Lẽ nào là do anh thấy Anh Tuấn của quá khứ mất mặt quá? Nên sau khi nhớ lại thấy rất thất vọng?”
Yết hầu Ân Phùng lên xuống, đáp: “Khi đó anh bị người khác hại thành Anh Tuấn, ấy vậy mà còn có thể giúp em phá án, chứng tỏ bản thân anh quá xuất sắc. Có gì mà mất mặt? Phần lớn những lúc mất mặt đều chỉ có mình em nhìn thấy thôi.”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người này quả nhiên lúc nào cũng tự luyến được. Vưu Minh Hứa thả lỏng, hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc là vì sao? Là do anh nhớ được điều gì khác ư?”
Có lẽ đời này, với sự thẳng thắn, dứt khoát trong tình cảm của Vưu Minh Hứa, cô có nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ ra được nguyên nhân Ân Phùng sầu muộn. Còn trong ánh đèn mờ, Ân Phùng nhìn đôi mắt trong veo, tràn ngập quan tâm của cô, anh từ từ thở dài một hơi.
Có nên nói cho cô không?
Có nên nói với cô, sau khi tỉnh lại, anh đè nén và bất an chỉ bởi vì sợ mất đi cô nên căn bản không dám đối diện không?
Vì anh trước nay chưa từng yêu ai như vậy.
Một khi nói thành lời, anh sợ mình sẽ vạn kiếp bất phục.
Hết chương 275
* Paranoia là một rối loạn nhân cách khá đặc biệt vì nó gần với đời thường nên nhiều khi không được chú ý đến, một trong những biểu hiện nổi bật là tự đánh giá cao bản thân thái quá.