Lạc Đình thấy đầu óc choáng váng, rất đau. Cô không biết mình đang ở đâu. Cô nhớ rõ rằng mình đang trên đường về nhà sau khi tan làm.
2 giờ sáng, đường phố vắng ngắt không một bóng người, vì vậy cô đi rất nhanh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình vọng lại. Đèn đường chỗ tối chỗ sáng, con phố ngày xuân dường như vẫn thấm khí lạnh. Cô bước vội về đầu phố, hình như nghe thấy thấp thoáng tiếng động phía sau nhưng không quá để tâm.
Sau đó cô đi thang máy lên tầng. Cửa thang máy bật mở, cô vẫn đang nghĩ chuyện trưa mai hẹn đồng nghiệp ăn cơm, không biết nên ăn gì, không thể quá đắt song cũng phải để đối phương vui vẻ. Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô đã đến trước cửa nhà từ bao giờ, lấy chìa khóa, mở cửa, bước vào nhà.
Vừa định tắt đèn tường và đóng cửa thì cánh cửa đột nhiên như bị một sức mạnh to lớn chặn cứng. Lạc Đình ngơ ngác, rùng mình ớn lạnh. Cả người cô cứng đờ, chết sững tại chỗ.
Sau đó, cô nhìn thấy một bóng đen xuất hiện từ phía cửa, gần như dính sát với người cô. Còn cô lập tức cảm nhận được có một người đang đứng ngay sau lưng mình.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Lạc Đình bừng tỉnh, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là ánh sáng vô cùng ảm đạm, rồi đến căn phòng, trần nhà, chiếc giường quen thuộc… Ánh sáng phát ra từ ngọn đèn bên giường.
Đầu óc cô mơ màng như bị người ta phết một lớp hồ dán lên trên, cô nghĩ: Cho nên, vừa nãy, là mơ sao? Mơ thấy có người xông vào nhà.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, định vươn tay bóp đầu thì phát hiện hai tay đã bị dây thừng trói chặt, không thể nhúc nhích. Cô run lên, tỉnh táo hoàn toàn, thấy cả hai chân cũng đều bị trói.
Không phải mơ…
Hóa ra không phải là mơ!
Cô như một con rối bị trói, tái mặt ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bỗng nhiên, cô như bị điện giật đánh thức. Cô phát giác ra rồi.
Cô từ từ, chậm rãi quay đầu, thấy một người đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bên giường. Hắn đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác gió, đeo găng tay, cầm dao, dường như đang vô cùng hứng thú nhìn cô. Ánh đèn hắt lên người hắn, chiếu sáng ngũ quan thanh tú. Chỉ là đôi mắt bị che khuất dưới vành mũ như thấp thoáng thứ ánh sáng khiến người ta không nhìn rõ được.
Không còn thời khắc nào đáng sợ hơn giờ phút này nữa.
Lạc Đình bắt đầu run bần bật, nỗi sợ tột cùng tựa bàn tay đen ngòm bóp chặt tim cô, cô căng thẳng há miệng, những tiếng hét gọi khản đặc bật ra từ cổ họng. Nhưng chính lúc này, kẻ đỏ đổ người về trước, tì dao lên cổ cô. Nước mắt Lạc Đình giàn giụa song không dám động đậy.
“Suỵt…” Hắn như vô cùng dịu dàng, nói: “Tôi chỉ muốn trò chuyện cùng cô mấy câu, sẽ không làm hại cô. Tôi sẽ thả cô. Hứa với tôi, không được lên tiếng, nếu không tôi chỉ có thể…”
Lạc Đình vừa khóc vừa liên tục gật đầu. Hắn hài lòng, buông dao, hai đặt trên đùi, mười ngón đan nhau, nghiêm túc quan sát cô như đang ngắm nghía bảo vật. Hắn lại nhíu mày, nói: “Ồ… Nên bắt đầu từ đâu đây? Chi bằng, bắt đầu từ mẫu đàn ông cô thích đi.”
Lạc Đình ngẩn người, im lặng không cất tiếng. Ngược lại, hắn vô cùng kiên nhẫn nhìn cô với ánh mắt mang ý cười, dỗ dành nói: “Phải nói đấy nhé. Không nói tôi sẽ rất giận. Tôi mà giận thì sẽ làm tổn thương cô.”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Đình bắt đầu thút thít.
Hắn thở dài, sờ đầu cô, dỗ dành thêm mấy câu, Lạc Đình cuối cùng cũng ngừng khóc, bắt đầu ngập ngừng cất tiếng.
…
Tuy Vưu Minh Hứa đã tới nhà Ân Phùng rất nhiều lần, nhưng phải sống tại đây vẫn không tránh khỏi cảm giác khá lạ lẫm. Vừa bước vào biệt thự, Ân Phùng liền đón vali từ tay Đồ Nha rồi đi thẳng lên lầu. Vưu Minh Hứa đi theo anh đến cửa phòng ngủ chính, anh nhìn cô rồi kéo vali vào phòng.
Vưu Minh Hứa cúi đầu cười, đi vào theo anh.
Phòng ngủ có gian để quần áo riêng biệt, đừng nói chứ quần áo, giày dép của con người
này cũng nhiều lắm. Ân Phùng lại quay người nhìn cô, dọn hết quần áo của một bên giá, sau đó mở vali.
Vưu Minh Hứa nói: “Để em tự dọn, anh đi đi.”
Ân Phùng ôm cô, hôn một cái mới rời đi.
Đợi anh xuống nhà, Vưu Minh Hứa cầm quần áo ngoảnh lại nhìn căn phòng ngủ rộng thênh thang, sau này sẽ sống chung cùng người đàn ông này rồi sao? Cùng đi ngủ, cùng thức giấc, cùng ăn cùng uống với anh.
Có điều, trước kia chẳng phải họ cũng vậy hay sao? Chỉ khác là ngày trước không cùng ngủ trên một chiếc giường mà thôi. Nghĩ vậy, cô không còn băn khoăn nữa. Nếu hai người cãi nhau… Vưu Minh Hứa vừa nghĩ liền buồn cười. Sao cô lại có cảm giác Đồ Nha, Tiểu Yến chắc chắn sẽ giúp mình, còn Trần Phong sẽ không dám giúp ai vậy nhỉ. Quán Quân… chưa biết chừng cũng sẽ đứng về phía cô ấy chứ.
Thu dọn xong trời đã xế chiều, cô xuống nhà, thấy Ân Phùng và những người khác đều có mặt. Phòng khách cũng rất rộng lớn, Ân Phùng ngồi trên sofa riêng, đang đọc sách. Lúc này cả người anh đều toát lên vẻ thư sinh, đúng chất của một tác gia.
Tiểu Yến và Quán Quân tựa đầu vào nhau nằm trên sofa, mỗi người cầm một cái điện thoại, miệng nói không ngừng, có lẽ là đang chơi game.
Trần Phong trái lại là người có dáng dấp chủ nhân nhất, cậu ta ngồi tại làm việc sau ghế sofa, trước mặt chất đầy bảng biểu và giấy tờ, đeo chiếc kính gọng vàng, có lẽ là đang lo việc công ty thay Ân Phùng.
Đồ Nha xem tivi, Vưu Minh Hứa liếc nhìn liền vui như mở cờ trong bụng. Hóa ra anh ấy cũng đang xem bộ phim cô xem, một người đàn ông chất phác như thế ngồi trên sofa đang hai tay đặt trên đùi, xem vô cùng chăm chú, trên mặt còn nở nụ cười mỉm, ánh mắt như tỏa sáng.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vưu Minh Hứa đi tới, ngồi xuống cạnh Đồ Nha, bắt chéo chân cùng xem. Đồ Nha lập tức ngồi thẳng dậy: “Bà chủ.” Sau đó đưa điều khiển cho cô, Vưu Minh Hứa hất cằm: “Xem cái này.”
Mắt Đồ Nha vụt lên nét vui mừng, thế là hai người cùng chăm chú xem phim.
Tiểu Yến cũng chú ý đến sự xuất hiện của Vưu Minh Hứa, thấy tư thế của mình có hơi bất nhã nên ngại ngùng ngồi thẳng dậy. Quán Quân ngược lại nằm im, tiếp tục một mình chiếm trọn cả sofa.
Ân Phùng ngước mắt nhìn cô, hiện giờ cô sống ngay trong tầm mắt anh nên anh thấy vô cùng thoải mái, bèn gọi: “A Hứa.”
Vốn tưởng cô sẽ đứng dậy đi tới bên mình, vì cô là người phụ nữ của anh mà. Ai ngờ Vưu Minh Hứa chẳng buồn nhìn anh một lần, “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục ngồi xem cùng Đồ Nha. Hai người cùng cười, rồi cùng nhăn mặt nhíu mày, sau đó Vưu Minh Hứa nói một câu: “Ôi khiếp, giả tạo thật!” Đồ Nha gật đầu: “Ừ! Tức chết!”
Ân Phùng quăng sách, đi đến ngồi xuống ôm vai Vưu Minh Hứa. Cô không rời mắt khỏi tivi, thuận thế tựa vào lòng anh. Chút ghen tuông vì bị phớt lờ của Ân Phùng lập tức bị hành động nhỏ này của cô trị khỏi. Thân là một phần tử tri thức cao cấp với trình độ văn học và phẩm vị vô cùng “fashion”, Ân Phùng chẳng hứng thú xem tivi. Có điều, ở bên cô, vuốt ve đầu cô, ngửi hương thơm trên người cô, cảm nhận sự ngoan ngoãn của cô thế này dường như cũng không tồi.