Hai người lại lặng thinh, một lúc sau Ân Phùng nói: “Nhưng nếu là người bên cạnh chúng ta thì có thể hiểu vì sao hắn phải ẩn nấp. Vì sao mỗi lần ta điều tra án, kẻ trừng phạt đều như nắm được từng đường đi nước bước của ta. Tất nhiên cũng có vài lần ta chiếm thế thượng phong khi đụng độ với chúng. Nhưng liệu có phải vì kẻ đó không muốn để lộ thân phận nên đi nước cờ bỏ xe giữ tướng hay không?”
Lòng Vưu Minh Hứa lập tức ớn lạnh.
Bấy giờ Ân Phùng ôm cô nói: “Cũng chưa biết chừng chỉ là người anh từng gặp hoặc người nào đó trước đây anh từng quen biết mà thôi.”
Vưu Minh Hứa gật đầu.
Ân Phùng nói: “Trước hết cứ giữ bí mật chuyện này, em và anh biết với nhau là được, âm thầm quan sát tình hình. Trước tiên tập trung toàn lực bắt sát thủ học trò, không chừng có thể dụ được kẻ nào đó khỏi hang.”
———
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng trở về phòng làm việc, Hứa Mộng Sơn và mấy cảnh sát nòng cốt cũng có mặt, đều đang thu xếp và trao đổi về công tác điều tra của hôm nay. Ân Phùng nói: “Đến phòng họp đi, tôi có suy luận mới.”
Mọi người đều nhìn anh, Ân Phùng cười khẽ, nói với Vưu Minh Hứa: “Ban nãy là tin xấu, giờ là tin tốt.”
Đi đến phòng họp, tất thảy mọi người đều ngơ ngẩn.
Vì chiếc bảng đen to đùng trên tường vẽ một bảng biểu dày đặc chữ. Hứa Mộng Sơn đọc thành tiếng: “Bên trái… Hứa Bá Bình, bên phải… sát thủ học trò! Đây là phân tích đối chiếu? Vì sao? Thầy Ân, anh tìm được quan hệ của họ rồi? Nhưng Lão Đinh nói hung thủ năm đó một trăm phần trăm là Hứa Bá Bình, còn hung thủ lần này chắc chắn là bắt chước. Lẽ nào Hứa Bá Bình năm đó còn để lại học trò?”
Cách nói này của Hứa Mộng Sơn có thể coi là kinh động lòng người, ai nấy nghe đến sững sờ. Vưu Minh Hứa cũng nhíu mày, cô quen thuộc với tư liệu về Hứa Bá Bình hơn bất cứ ai. Gia đình hắn tan vỡ, bố mẹ chết, không thân không thích, cuối cùng gần như phát điên, gây án một cách điên cuồng. Một người như vậy sao có thể nhận học trò?
Nhưng không ngờ Ân Phùng nhếch mày, nói: “Đầu óc cậu nhạy bén đấy, ai mà biết được? Không chừng năm đó gã thực sự đã để lại một kẻ như vậy. Các vị xem bảng phân tích đối chiếu hành vi của hai người đó trước đi.”
Toàn bộ cảnh sát có mặt đều căng mắt nhìn – hóa ra thứ này là bảng so sánh.
Ân Phùng của hiện tại đâu phải Vưu Anh Tuấn của ngày trước, có phát hiện gì liền nói tuồn tuột ra hết, nói ra rồi những người cảnh sát này còn không chắc đã phục. Anh tinh ranh hơn Vưu Anh Tuấn nhiều, giống như hiện giờ, rõ ràng có phát hiện nhưng không nói toẹt ra mà bày manh mối ra trước mặt cảnh sát để họ tự phát hiện, như vậy chẳng phải sẽ dễ sai bảo họ hơn nhiều hay sao?
Thế nên Ân Phùng nhàn nhã ngồi xuống trước, còn tự rót cho mình một cốc nước từ máy lọc bên cạnh, ung dung uống từng hớp một.
Vưu Minh Hứa cũng ngẩng đầu nhìn. Mục đầu tiên của bảng cũng chính là điểm so sánh đầu tiên, “hành vi đặc trưng”.
Hành vi đặc trưng của hai sát thủ đều là “Cắt đầu v*, làm tổn thương nghiêm trọng cơ quan sinh dục”, kết luận so sánh là “tương đồng”.
Mục hai: “Mục tiêu”
Hứa Bá Bình: nữ giới 20-30 tuổi, tùy cơ.
Sát thủ học trò: nữ nhân viên mát-xa khoảng 20 tuổi, tính cách thật thà, kín đáo, ít bạn bè.
Kết luận: Lựa chọn mục tiêu chuẩn xác, dễ khống chế hơn.
Mục ba: “Hành vi cưỡng hiếp”
Hứa Bá Bình: Có.
Sát thủ học trò: Không.
Kết luận: Hứa Bá Bình thông qua hành vi trực tiếp để đạt hưng phấn, sát thủ học trò thông qua quá trình phạm tội để thỏa mãn dục vọng.
Đọc đến đây, Vưu Minh Hứa ngây người, tựa như nhìn rõ hơn sự khác biệt giữa hai kẻ đó.
Mục bốn: “Tính kế hoạch”
Hứa Bá Bình: không có kế hoạch, lựa chọn ngẫu nhiên, theo đuôi đơn giản, gây án trong kích động.
Sát thủ học trò: vạch kế hoạch, lựa chọn mục tiêu, theo đuôi cẩn trọng, gây án theo kế hoạch.
Mục năm: “Hiện trường”
Hứa Bá Bình: không dọn dẹp, lưu lại rất nhiều dấu vết và chứng cứ.
Sát thủ học trò: dọn dẹp, gần như không có dấu vết.
Mục sáu: “Phản ứng của nạn nhân”
Hứa Bá Bình: có người phản kháng, có người không. Có khá nhiều tiếp tục da
thịt và vết thương.
Sát thủ học trò: hoàn toàn không phản kháng, không có bất cứ tiếp xúc da thịt và vết thương thừa thãi nào.
Mục bảy: “Khoảng cách thời gian”
Hứa Bá Bình: bất định.
Sát thủ học trò: 10 ngày.
Mục tám: “Công cụ chủ yếu”
Hứa Bá Bình: dây thừng, dao.
Sát thủ học trò: dây thừng, dao.
Mục chín: “Công cụ khác”
Hứa Bá Bình: không.
Sát thủ học trò: thuốc mê, găng tay, bọc giày, khẩu trang, mũ.
Mục mười: “Trò chuyện”
Hứa Bá Bình: không.
Sát thủ học trò: có.
…
Bấy giờ, một cảnh sát cất tiếng: “Tôi thấy không thể là học trò, rõ ràng mỗi một mục đều cao cấp hơn Hứa Bá Bình mà!”
Mọi người đều tán đồng.
Vưu Minh Hứa có suy nghĩ riêng, Ân Phùng sẽ không vô duyên vô cớ nhấn mạnh điều này, anh có ý gì đây? Hơn nữa xem ra sát thủ học trò đều làm tốt toàn bộ những điểm sơ sót của Hứa Bá Bình… Đợi chút, điểm này có hàm ý gì chăng?
Ân Phùng nhìn biểu cảm của cô liền hiểu cô đã nghĩ ra. Mắt anh lấp lánh ý cười, nhưng Vưu Minh Hứa lại thấy nụ cười của anh đầy tà quái bèn ngoảnh đầu không thèm nhìn.
Ân Phùng thấy cô trốn nhanh như thỏ thì lại khẽ cười, rồi nhìn những cảnh sát khác có lẽ đều đã phát hiện ra điểm khác thường mới lên tiếng: “Trong mắt mọi người, mỗi một chứng cứ chắc chắn sẽ ứng với một nguyên nhân riêng. Vân tay ứng với thân phận; dấu chân ứng với chiều cao, vóc người và thói quen đi lại; hướng máu bắn ứng với thủ đoạn hành hung… Thực ra phân tích hành vi cũng vậy. Một hành vi bất thường nào đó của sát thủ biến thái nhất định sẽ tương ứng với đặc trưng tâm lý của hắn.
Điều này không phải trùng hợp. Hành vi đặc trưng của sát thủ học trò hoàn toàn tương đồng với Hứa Bá Bình, hung khí cũng giống hệt, thủ đoạn và quá trình gây án cũng gần như đồng nhất. Bởi hắn cố ý làm vậy.
Nhưng từ xưa đến nay sát thủ liên hoàn nhiều đến thế, Hứa Bá Bình không được coi là đặc biệt, cũng không được tính là xuất sắc, hắn vì sao lại chọn bắt bước Hứa Bá Bình? Đây là điểm nghi vấn đầu tiên.
Điểm nghi vấn thứ hai, hắn không chỉ bắt chước mà là “ưu hóa toàn diện.” Mỗi một điểm Hứa Bá Bình làm không tốt, hắn đều “ưu hóa”, hoàn thiện, làm đến mức hoàn mỹ. Nói cách khác, liệu chăng là do hắn thấy năm đó Hứa Bá Bình làm không tốt?”
Mọi người cùng sững sờ.
Hứa Mộng Sơn buột miệng: “Sát thủ học trò cũng có liên quan đến vụ án năm đó?”
Một cảnh sát khác nói: “Nhưng nếu là năm đó thì sát thủ học trò có lẽ mới chỉ vài tuổi…” Nói đến đây, người đó ngây người.
Vưu Minh Hứa nói: “Chúng ta lập tức điều tra xem năm đó có trẻ nhỏ có liên quan, thậm chí là từng tận mắt chứng kiến án mạng hay không! Phải rồi, tôi nhớ ra có một đứa trẻ là con của nạn nhân, chỉ có vài tuổi.”
Một cảnh sát khác nói: “Nạn nhân? Con của nạn nhân sao có thể cảm thấy hung thủ giết chết mẹ mình làm không tốt, rồi tự mình làm tốt hơn được?”
Vưu Minh Hứa im lặng, nhìn về phía Ân Phùng, còn ánh mắt anh sâu thẳm, hiển nhiên là tỏ ý khen ngợi lời cô nói.