Anh nói: “A Hứa.”
Vưu Minh Hứa cố kìm nước mắt, vô thức ngước nhìn xung quanh mới nhớ ra là có Quán Quân, chắc phía cảnh sát không hề phát hiện. Dù bị phát hiện cũng chẳng có gì không thể công khai, cô nên nói gì thì vẫn sẽ nói vậy.
Phía dưới màn hình xuất hiện bàn phím, cô nhập chữ: “Em đây.”
Thế nhưng màn hình lại im lìm một khoảng lâu. Sau đó anh nói: “Mọi người đều phán định anh có tội, em thì sao?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Có lẽ vậy.”
Anh lại ngừng một chút, nói: “Vậy em định làm thế nào?”
Mũi Vưu Minh Hứa cay xè, rớm nước mắt, từ từ nhập từng chữ một: “Tìm chứng cứ. Hoặc rửa sạch nỗi oan cho anh; hoặc bắt anh, rồi đợi anh.”
Anh nói: “Nếu không đợi được thì sao?”
Vưu Minh Hứa: “Vậy thì không đợi được thôi.”
Một lúc sau anh mới đáp: “Được, hứa rồi nhé.”
Mắt Vưu Minh Hứa mờ mịt, cô bưng mặt, nước mắt rơi trên màn hình.
Còn đầu kia, Ân Phùng ngồi một mình trước máy tính được Quán Quân sắp xếp, nếu lúc này có người nhìn thấy, sẽ phát hiện sâu trong hốc mắt của người đàn ông dường như đã cạn khô nước mắt suốt bao năm qua như đang đong đầy ánh nước dưới bầu trời sao cô tịch.
Anh tiếp tục nhập chữ: “A Hứa, nghe này. Hiện tại, khả năng lớn nhất là anh có nhân cách thứ hai. Là anh ta sáng lập ra tổ chức. Anh đã nhìn thấy người chúng ta luôn tìm kiếm trong mảnh kí ức của mình, là anh.”
Vưu Minh Hứa đã lờ mờ đoán được đáp án này song cô không biết phải đáp lại gì cho phải, cuối cùng chỉ nhập hai chữ: “Em hiểu.”
Ân Phùng đối diện với màn hình, từ tốn nở nụ cười thầm lặng. Anh biết cô hiểu, cô luôn hiểu anh. Cho dù là sự dơ bẩn và tối tăm trong anh.
Ân Phùng nói: “Nếu cuối cùng chứng thực đúng là anh, anh sẽ tự sát. Như vậy là không ai nợ ai nữa.”
Vưu Minh Hứa bưng chặt miệng, nhác thấy đầu ngón tay đang run rẩy, không đánh được ra một chữ.
Nhưng anh vẫn nói tiếp: “Em sau này, gặp ai họ Ân, thì đi đường vòng đi.”
…Nếu anh xảy ra chuyện, em sẽ không tha thứ cho anh. Em cũng sẽ không tự sát, em đâu phải sống vì anh. Nhưng mà, từ nay về sau em sẽ không nhớ tới anh, sẽ không gặp lại đám Trần Phong, sẽ không đến biệt thự. Em sẽ không thèm nhắc đến anh. Cũng sẽ không bao giờ nghe những thứ như kết luận phân tích hành vi tâm lý học tội phạm. Gặp họ Ân em sẽ đi đường vòng.
…
Những lời giận dỗi của ngày trước dường như vẫn đang văng vẳng bên tai. Hóa ra anh nhớ rõ đến vậy.
Vưu Minh Hứa chỉ nhắn lại hai chữ: “Đủ rồi.”
Anh im lặng một hồi, nói: “Xin lỗi. Hóa ra trên thế giới này vẫn còn một việc khiến anh tự sát.”
Vưu Minh Hứa muốn khóc thật to nhưng không thành tiếng. Cô có trăm ngàn lời muốn nói cùng anh, muốn hỏi anh nhưng lại không đánh ra được chữ nào. Cô nghĩ từ ngày đầu tiên gặp Ân Phùng, anh đã là một tên khốn, anh nợ cô, giờ còn muốn nợ mãi. Đã nói là thích cô mà còn quên; đã hứa là không qua lại với cô mà còn ôm cô nói mình là kẻ cuồng cố chấp muốn cô quay lại.
Đã hứa là không cho cô yêu người khác mà lại bảo cô từ nay về sau gặp họ Ân thì chọn đường vòng mà đi.
Vưu Minh Hứa từ từ nhập một hàng chữ: “Anh muốn lấy mạng em phải không?”
Ân Phùng ở đầu bên kia ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường nét khuôn cằm cứng ngắc như bức tượng điêu khắc.
Dường như cách một lớp màn hình vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí tĩnh lặng đó đang âm thầm dàn trải. Vưu Minh Hứa bỗng như mất hết sức lực, lặng lẽ hỏi: “Ân Phùng, đây chính là kết quả của anh và em hay sao? Đây chính là kết cục của chúng ta?”
Từ Tây Tạng đến Quý Châu đến Tương Thành, từ Vưu Anh Tuấn đến Ân Phùng, từ rời xa đến gắn bó, suốt chặng đường chúng ta đã vượt qua biết bao ngọn núi, bắt bao kẻ mang tội, cứu bao người vô tội. Đây chính là kết cục của chúng ta sao? Cuối cùng anh cũng chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của em, hóa ra anh không thể mãi mãi ở bên A Hứa của anh.
Rất lâu sau Ân Phùng mới nhắn lại: “Không, không phải. Anh vẫn chưa muốn chịu thua.”
Vưu Minh Hứa
sững người, nước mắt chảy ròng ròng nhưng lại cười ngây ngốc. Cô biết ngay mà, anh sao có thể chịu thua một cách dễ dàng như vậy. Đây chắc là kết cục anh sợ hãi nhất, anh đã nói ra với cô. Chỉ là… nỗi bất an vẫn ngổn ngang trong lòng Vưu Minh Hứa, dù không chịu thua song họ còn có thể làm được gì? Nếu hung thủ thực sự là nhân cách thứ hai của anh.
Ân Phùng nói: “Anh không tin.”
Vưu Minh Hứa: “Không tin gì?”
Anh nói: “Anh không tin linh hồn này đã sa ngã từ lâu. Không tin anh đã sống trong tội ác mà không hề hay biết. Không tin nỗi giày vò đã phải chịu đựng và sự kiên trì từ trước đến nay của anh chỉ là một trò hề. Quan trọng nhất, anh không tin nếu thực sự có một “anh ta” tồn tại, anh lại không hề kháng cự mà đã chịu thua. Điều này là không thể.”
Vưu Minh Hứa ngỡ ngàng, có thể nói lời của Ân Phùng đã thuần túy là ý chí chủ quan và lòng tin của anh, nhưng cô tin tưởng, tựa như trong đáy vực tối tăm chợt bắt gặp một tia sáng, nó mong manh nhưng sáng rực, hẹp dài như trăng khuyết song khiến người ta muốn vươn tay nắm chặt, dùng nó để xé rách đêm đen và vực sâu, trở lại thế giới ngập tràn ánh sáng.
“Anh nói tiếp đi!” Vưu Minh Hứa thậm chí đã có chút nóng vội.
Ân Phùng ở đầu bên kia nhìn lời cô nói cũng dần bình tĩnh lại. Chỉ là nét cười đó vẫn nhạt nhòa phẳng lặng.
Anh nói: “A Hứa, hiện giờ toàn bộ nhân chứng vật chứng đều chỉ vào anh. Bao gồm cả Trần Phong, bao gồm cả kí ức trong đầu anh. Nhưng nếu toàn bộ đều là vu tội thì sao?”
Anh từng nói một câu với em, rất vô lý nhưng lại cũng rất có lý: Anh nói, nếu một giả thiết nào đó dẫn dắt chúng ta đến một kết cục mà ta không muốn, vậy thì chúng ta hà cớ gì phải nghĩ đến nó? Nếu tất cả thực sự là do nhân cách thứ hai của anh làm ra, mọi chuyện sẽ kết thúc, cuộc đời của anh thất bại thảm hại.
Nên anh quyết định, không cần biết lý trí và chứng cứ nói với anh thế nào chăng nữa, anh cũng phải coi giả thiết này không được thành lập.
Tuy Trần Phong chứng kiến tận mắt anh và Tô Tử Ý ngược đãi Lý Minh Đệ. Anh nhớ ra mình và Ân Trần đứng cùng nhau. Nhưng nếu những thứ này đều là giả, cất giấu ẩn tình thì sao? Hoặc giả đây chính là thứ chúng muốn ta thấy, muốn ta tin. Nếu anh căn bản không có nhân cách thứ hai, vậy thì chân tướng rốt cuộc là gì? A Hứa, em có bằng lòng tiếp tục cùng anh điều tra theo giả thiết này không?”
Lý trí đang nói khả năng này có lẽ rất nhỏ bé, song cảm tính lại muốn bức thiết đuổi theo. Vưu Minh Hứa nói ngay tắp lự: “Bằng lòng!”
Nhìn hai chữ xuất hiện, trái tim Ân Phùng giống như một bông hoa tuy nhỏ nhưng rực sắc đỏ như lửa nở rộ trên phế tích tan tành.
Anh chìm vào im lặng.
Đêm đó, khi anh nghe thấy lời Trần Phong và nhìn thấy một bản thân xa lạ trong kí ức, chúng đột ngột ập đến song đã được chuẩn bị sẵn từ lâu, hoàn thành suôn sẻ. Lòng tin và lý trí của anh gần như đột ngột sụp đổ, không thể ngăn chặn. Cơn phẫn nộ và đau khổ khổng lồ như nhấn chìm anh trong chớp mắt.
Mắt anh đỏ sọng, rồi lại nhìn thấy Lý Minh Đệ trên giường.
Gã đàn ông nhìn có vẻ yếu đuối vô tội này khiến anh căm ghét tột cùng.
Một giọng nói bất chợt vang lên trong đầu:
Giết hắn, toàn bộ nhân chứng vật chứng sẽ mất hiệu lực.
Giết hắn, làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Hết chương 314