Chờ Tôi Có Tội

Phần kết (2)


trước sau

Phạm Thục Hoa cười nhẹ, nói: “Không ai đoán được ba năm sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng giấu một quả bom định giờ bên cạnh cậu chắc chắn là một việc rất thú vị.”

Dù giọng nói của bà ta vẫn rất ôn hòa, song Ân Phùng thấy người trước mặt càng lúc càng xa lạ.

“Ồ? Vậy lợi dụng Đinh Hùng Vĩ thì sao? Cũng là vì thú vị?” Ân Phùng cười nhạt, “Hình như ông ấy rất thật lòng với cô.”

Sắc mặt Phạm Thục Hoa bình tĩnh: “Không tính là lợi dụng, đúng lúc tôi đến Cục cảnh sát thăm ông ta, đúng lúc ông ta muốn hỏi tôi vì tôi là người phác họa chân dung tội phạm của vụ án hai mươi năm trước, còn cậu thì đúng lúc đang ở một mình trong gian phòng cách vách mà thôi.”

Ân Phùng hỏi: “Thôi miên em có vất vả không?”

Phạm Thục Hoa mỉm cười: “Rất dễ. Tôi hiểu cậu, dục vọng trong tim cậu quá lớn.”

Ân Phùng im lặng một lúc. Chiều ngày hôm đó, anh một mình đến Cục cảnh sát tra hồ sơ vụ án hai mươi năm trước, kí ức liên quan đến khoảng thời gian đó, nụ cười của Đinh Hùng Vĩ khi nói có khách đến thăm, tiếng bước chân trong hành lang, đồng hồ trên tường, thời gian trôi qua lặng lẽ…

“Đêm ở bệnh viện.” Ân Phùng nói, “Nếu em không đuổi theo Trần Phong, há chẳng phải kế hoạch của mấy người sẽ tan tành?”

Phạm Thục Hoa đáp: “Không thể. Nếu cậu không đi, Trần Phong sẽ thuận lợi giết chết Lý Minh Đệ, cậu vẫn sẽ không thoát khỏi liên quan. Tôi cũng có thể tìm một cơ hội khác để thôi miên cậu thêm một lần nữa. Điều khiến người ta ngạc nhiên là cậu đã đi, giúp tôi hoàn thành bước xây dựng kí ức và thân phận của cậu. Mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi. Quả là cậu bé ngoan.”

“Cho nên người dụ em đi theo trên hành lang là cô?” Ân Phùng nói: “Thực ra cô đã thôi miên em ngay tại căn phòng nằm trong góc hành lang đó rồi.”

Trong đầu Ân Phùng hiện lên một chi tiết trong đêm đó: Anh đuổi theo bóng lưng quen thuộc ấy đến góc ngoặt hành lang nhưng lại chẳng có ai. Mở cửa phòng chứa đồ chỉ thấy tối đen như mực. Chính là lúc đó.

“Đúng vậy.”

Ngoài cửa lập lòe ánh sáng, càng ngày càng dày đặc, tiếng bước chân cũng ngày một rõ ràng. Có rất nhiều người đang xâm nhập vào căn nhà này. Nhưng hai người trong nhà tựa như không hề nghe thấy.

“Vì sao, thưa cô?” Ân Phùng hỏi, “Vì sao cô tin tưởng “Cái thiện đã chết, cái ác thừa hành”? Chẳng lẽ cô không nhìn thấy những việc mà kẻ trừng phạt đã làm? Chúng lộng hành ngang ngược, đuổi giết tội phạm bỏ trốn. Chúng có tư cách gì để làm vậy? Không chỉ thế, chúng còn bồi dưỡng tội phạm, bồi dưỡng kẻ trừng phạt. Phía sau sự bồi dưỡng này là tính mạng của những người vô tội. “Trừng ác” kiểu này sớm đã biến dạng. Ác càng sinh ác. Chẳng lẽ cô không nhìn thấy hay sao? Vì sao vẫn khư khư cố chấp?”

Đối diện với chất vấn lạnh lùng của Ân Phùng, Phạm Thục Hoa vô cùng trầm tĩnh, bà ta nói: “Việc phổ biến một tư tưởng mới, một phương thức tồn tại mới trong xã hội vốn cần phải trả giá. Sống hay chết không quan trọng. Tìm tòi nghiên cứu chân lý mới là quan trọng nhất.”

Ân Phùng lắc đầu: “Không, bản thân sinh mệnh mới là quan trọng nhất.”

Phạm Thục Hoa đột nhiên cười lớn, kể từ lúc Ân Phùng bước vào phòng, đây là lần đầu tiên bà ta để lộ tâm trạng mãnh liệt thế này, vừa cười vừa nói: “Tôi vừa nghe thấy gì nhỉ? Một cậu bé tâm lý bẩm sinh đã không bình thường đang khuyên bảo tôi rằng bản thân sinh mệnh mới là quan trọng nhất cơ đấy. Không phải cậu vô cảm với rất nhiều việc, rất nhiều người đó à? Chẳng phải cậu có gặp hiện trường gây án tàn nhẫn nhường nào cũng bình thản hay sao? Hiện giờ cậu muốn làm gì, trở thành người cha của cái thiện hả? Tiếc thay cái thiện chỉ khiến con người yếu đuối, cái ác mới có thể bảo vệ chúng ta.”

“Nhưng em vẫn đang cố gắng thử yêu người khác!” Ân Phùng nói quả quyết, “Cũng có người bằng lòng yêu em. Thưa cô, cô thì sao? Sinh mệnh này của cô từng nếm trải những gì? Cô câu nào cũng bàn tín ngưỡng, nói chân lý. Nhưng chân lý trong mắt cô từ đâu mà đến? Tâm lý con người luôn có căn nguyên, một đạo lý đơn giản đến thế cũng không cần em phải lên tiếng nhắc nhở. Vậy thì sinh mệnh này của cô đã từng phải gánh chịu những gì? Mới khiến cô cho rằng sinh mệnh không còn quan trọng? Cô nói trong lòng em chất đầy dục vọng, chẳng lẽ cô thì không? Cô gấp gáp muốn chứng minh thứ gọi là chân lý đến thế, là bởi vì niềm tin vốn có trong sinh mệnh này của cô đã bị hủy hoại rồi đúng chứ?”

Phạm Thục Hoa lạnh lùng nhìn anh. Khuôn mặt vốn lạnh như băng cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.

Bà ta không tin lời anh nói. Anh là học trò của bà ta, những điều anh học được đều do bà ta truyền thụ, lẽ nào còn dạy ngược lại bà ta? Đã bao nhiêu năm trôi qua, những chuyện hồi nhỏ đã xa lắc xa lơ như những hạt bụi trong vũ trụ, chẳng gây được chút sóng
gió trong lòng bà ta. Bà ta cũng tự cho rằng bản thân đã hồi phục, đã khắc phục được, anh tưởng bà ta là sinh viên năm nhất ngành tâm lý học à? Còn cho rằng tín ngưỡng của bà ta bắt nguồn từ vết thương thời niên thiếu?

Thế nhưng, khi Ân Phùng chất vấn như vậy, phản ứng đầu tiên của bà ta vẫn là nhớ lại những chuyện xưa cũ đó. Mẹ đau khổ và nhu nhược, người lạ bắt cóc, bố dửng dưng lạnh nhạt. Xác chết nằm la liệt, máu chảy khắp nơi. Thực ra mỗi lần nhớ lại vẫn sẽ khiến bà ta có cảm giác kỳ lạ. Khi đó bà ta mới chỉ hai, ba tuổi, không nhớ rõ mọi chuyện, cũng đã không còn ấn tượng nào về sự việc ngày đó. Ngược lại, trưởng thành theo thời gian, lên 5 tuổi, 6 tuổi, 10 tuổi… Hình ảnh đứa bé đó ngây ngốc đứng trong vũng máu, thậm chí tình trạng xác chết, lỗ máu trên ngực mẹ, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của bố khi chết xuất hiện ngày một rõ nét trong kí ức. Về sau, bà ta thậm chí còn không phân biệt được đó rốt cuộc là cảnh tượng vốn có trong kí ức hay do bà ta tưởng tượng thêm vào.



“Đủ rồi.” Phạm Thục Hoa nói, sắc mặt âm u nham hiểm Ân Phùng chưa từng gặp, “Họ sắp xông vào bắt người rồi đúng không? Xem ra cậu đã thu thập đủ chứng cứ rồi. Là Đinh Hùng Vĩ để cậu đến?”

Ân Phùng đáp: “Em nói muốn đến, ông ấy không phản đối. Chứng cứ đúng là như cô đã thấy, bọn em đã tìm thấy băng ghi hình cô từng xuất hiện tại hiện trường của ba lần thôi miên quan trọng. Mấy ngày qua, em còn cho người giám sát cuộc gọi của cô, ghi âm lại nội dung cuộc điện thoại giữa cô và Ân Trần.”

Phạm Thục Hoa để lộ một ý cười: “Vạch kế hoạch cẩn thận chu đáo mới hành động, rất có phong phạm của tôi. Nếu cậu chịu gia nhập kẻ trừng phạt, tôi hà cớ gì phải tìm đến Ân Trần? Đám cảnh sát kia cũng nào còn đất dụng võ?”

Ân Phùng thở dài: “Cô vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ.”

Phạm Thục Hoa cười nhẹ. Bà ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang xuyên qua ánh sáng và đêm tối, nhìn về một nơi nào khác.

Ân Phùng nói: “Bên kia có lẽ đang hành động rồi.”

Mắt Phạm Thục Hoa long lanh ánh nước: “Bọn họ, đáng tiếc thật.”

Tiếng bước chân phía sau hai người càng lúc càng gần, đã có người đến trước cửa phòng sách.

Ân Phùng đứng dậy, cúi gập người, nói: “Cô, cô sai thật rồi.”

Phạm Thục Hoa làm như không nghe thấy.

Ân Phùng quay người rời đi, nhìn thấy người đó đứng ngoài cửa, anh lần đầu tiên đưa tay vỗ vai người đó. Người đó lặng im như thóc.

Thình lình, Phạm Thục Hoa mở ngăn kéo, lấy ra một thứ đồ rồi nhét vào miệng. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Đinh Hùng Vĩ nhào đến, túm chặt cổ tay bà ta giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc rồi bóp chặt cằm bà ta. Đinh Hùng Vĩ nổi giận đùng đùng, gạt phăng thứ đồ trong tay Phạm Thục Hoa đi, Phạm Thục Hoa tái mặt, nói: “Lão Đinh, để lại cho tôi chút thể diện.”

Đinh Hùng Vĩ hít sâu một hơi, lấy còng số tám còng tay bà ta, nói: “Phạm Thục Hoa, bà đã bị bắt.”

Rất nhiều cảnh sát lao vào phòng, Ân Phùng một mình bước ra ngoài.

Vưu Minh Hứa đang đứng ở cổng.

Anh bước đến, mặc kệ tất cả ôm chặt cô vào lòng, như một ngọn núi sừng sững trong đêm lạnh đổ mình xuống người cô.

Vưu Minh Hứa hỏi: “Rất khó chịu?”

Ân Phùng cười hừ hừ: “Có chút. Anh luôn coi bà ấy là bậc phụ huynh, cảm giác bà ấy cho anh… là dịu dàng, đầy sức mạnh, giống em. Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ vặn vẹo ấy của bà.”

Vưu Minh Hứa nói: “Anh còn có em, anh còn có rất nhiều.”

Ân Phùng ngẩng lên nhìn cô với cặp mắt mờ mịt.

“Anh còn có em, anh còn có rất nhiều.” Anh chậm rãi lặp lại lời cô, cánh tay càng siết chặt khiến Vưu Minh Hứa có chịu không chịu nổi.

Hứa Mộng Sơn và một cảnh sát khác áp giải Phạm Thục Hoa ra ngoài. Dưới ánh mắt của tất thảy mọi người, bà ta cúi đầu không nhìn bất cứ ai, bước lên một chiếc xe cảnh sát.

Đinh Hùng Vĩ đứng nhìn tại cửa nhà.

Bấy giờ, một người cảnh sát chạy ra cửa, nói: “Phát hiện một vài thứ!”

Hết chương 318

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện