Đến thời khắc hừng đông, đội cảnh sát Vưu Minh Hứa phụ trách đã sàng lọc hết một lượt những người đồng nghiệp, hàng xóm, bạn bè, đồng hương, đồng học ở Tương Thành của Tạ Huệ Phương. Hình tượng Tạ Huệ Phương trong mắt bọn họ đều nhất quán: mạnh mẽ, cần cù, đảm đang. Là một người công dân bình thường có tính cách hơi đanh đá một chút, không hẳn lương thiện nhưng tuyệt đối không phải kẻ gian ác. Cũng chính bởi tính cách này nên đã cãi vãi với một hai đồng nghiệp trong công ty, song không phải việc to tát. Hơn nữa hai người đó đều có chứng cứ ngoại phạm xác đáng.
Ngoài ra, gia đình tuy không giàu nứt đố đổ vách nhưng nhờ thu nhập của cô ấy cùng người chồng mở tiệm nơi xa nên điều kiện kinh tế rất tốt. Nếu không, ngoài nuôi dưỡng hai đứa con, họ sẽ không thể để con trai của người em gái ở cùng trong thời gian dài như vậy. Bên phía Tạ Huệ Phương không có khả năng phát sinh tranh chấp kinh tế. Hằng ngày cô ấy đều đi sớm về muộn, chỉ đi lại giữa nhà và công ty, cũng sẽ không có nguyên nhân dẫn tới tranh chấp tình cảm.
Nói cách khác, Tạ Huệ Phương không có thù oán sâu đậm với ai.
Vưu Minh Hứa gác một tay trên thành cửa sổ phòng làm việc, ngước nhìn làn sương sớm tờ mờ, tĩnh lặng hút thuốc một chốc rồi quay về bàn làm việc, cầm bút khoanh từng vòng đậm nhạt trên dòng chữ “Chồng: Tằng Cường”.
Phán Giai đi đến nói: “Vưu tỷ, có tình huống mới: Cháu ngoại Lý Tất Nhiễm của Tạ Huệ Phương đêm trước ngày xảy ra án mạng không về trường. Vì cậu ta thường trốn học không chịu sửa đổi nên nhà trường cũng bỏ mặc. Tối qua Hứa Mộng Sơn đi đón mới phát hiện không thấy người đâu. Hứa Mộng Sơn dẫn theo mấy người đi tìm hết các quán net, nhà bạn học mà Lý Tất Nhiễm thường đến đều không có!”
Vưu Minh Hứa khẽ nhíu mày, không hẹn mà cùng Phán Giai nhìn về ảnh chụp tất cả những nhân sự có liên quan trong án mạng được dính trên tường. Lúc trước, mọi người đều không quá để ý tới đứa cháu ngoại 15 tuổi này. Dáng người cậu ta thư sinh dong dỏng, mi thanh mục tú, ánh mắt thận trọng, gương mặt nở nụ cười nhẹ, trông rất điển trai.
Phán Giai nói: “Cho nên hiện tại chúng ta không xác định được lúc xảy ra án mạng, Lý Tất Nhiễm có phải cũng có mặt trong nhà hay không! Vết chân máu cỡ 39 không phải của cậu ta. Không xác định được liệu có phải cậu ta đã bị hung thủ đưa đi, hoặc giả… cũng đã bị hại. Đội trưởng Đinh ban nãy đã hạ lệnh, bắt buộc tìm kiếm cậu trai này với tốc độ nhanh nhất!”
Lệnh vừa ban bố, tất cả cảnh sát hình sự đều gác lại công việc trong tay, tập trung toàn bộ lực lượng tìm kiếm cậu thiếu niên mất tích. Phán Giai thậm chí đã vẽ ra cả một vụ án biến thái, thần thần bí bí nói với Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn: “Mọi người nói xem, Tạ Huệ Phương không có kẻ thù, cả nhà đều mất mạng, chỉ có cậu trai xinh đẹp này là mất tích. Liệu có phải hung thủ nhằm vào cậu nhóc không……”
Ai mà biết được? Hai người Vưu, Hứa đều không cho ý kiến. Song vô hình chung trái tim mỗi người cảnh sát đều căng như dây đàn, bởi vì mỗi giây mỗi phút trôi qua, tính mạng của cậu thiếu niên ấy có lẽ lại nguy hiểm thêm một phần.
Trước hết, cảnh sát điều tra toàn bộ camera giám sát trong phạm vi hoạt động thường ngày của Lý Tất Nhiễm, thậm chí tổ chức lực lượng khám xét từng hộ dân. Nhưng đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua đều không có kết quả.
Gần đến buổi trưa ngày hôm sau, Vưu Minh Hứa đã vượt qua 30 tiếng đồng hồ không chợp mắt, còn ngồi xe hoặc đi bộ đến rất nhiều nơi, cô chỉ cảm thấy huyệt thái dương đang không ngừng co giật đau đớn, sức lực và tinh thần gần như cạn kiệt. Đinh Hùng Vĩ đại khái ý thức được tình hình bèn ra lệnh cho mọi người luân phiên nghỉ ngơi, mỗi người được phép nghỉ 2 tiếng!
Đám người Hứa Mộng Sơn, Phán Giai chẳng thiết tha cơm nước, trực tiếp nhảy thẳng lên xe cảnh sát chìm vào giấc mộng. Đầu Vưu Minh Hứa đau như búa bổ, tắt động cơ
xe, vừa định ngả lưng chợt có đôi mắt vụt lên trong đầu cô.
Đó là một cặp mắt vô cùng đáng thương, đong đầy nỗi mong chờ. Anh nói:
A Hứa, chị ngày nào cũng phải về nhà thăm tôi một chút.Vưu Minh Hứa ngẩn người, cười tự giễu rồi ngồi thẳng dậy, một lần nữa khởi động xe.
Cũng may nhà cô cách hiện trường không xa, lái xe về tới nhà cũng mới chỉ qua nửa tiếng đồng hồ. Cô vẫn còn 1 tiếng 30 phút nữa. Cô lười cử động bèn nhắn tin cho Ân Phùng: “Tôi ở dưới nhà, xuống dưới này nhìn chút rồi đi.”
Bấy giờ, Ân Phùng đang cực kỳ, cực kỳ buồn chán đọc những thứ mang tên ‘án lệ phạm tội hồi trước bản thân rất yêu thích’. Cho dù không muốn thừa nhận song bản thân anh hiện tại quả thực giống cái người hồi trước nhiều hơn, đọc những thứ này nói không chừng sẽ có chút hữu dụng cho Vưu Minh Hứa.
Anh mặc áo T-shirt cùng chiếc quần cộc, chân xỏ đôi dép đi trong nhà, ‘phình phịch phình phịch’ chạy về phía chiếc xe cảnh sát. Trần Phong không yên tâm nên cũng chạy theo sau.
Cả hai cùng đứng im.
Cách lớp cửa kính xe, sắc mặt đang ngủ của Vưu Minh Hứa nhìn rất mỏi mệt, cũng lộ thêm mấy phần yếu đuối hiếm gặp. Đầu cô nghiêng sang một bên, miệng hơi mở, lồng ngực khẽ phập phồng. Mái tóc dài sạch sẽ hàng ngày bây giờ rối tung dính trên mặt. Có điều Ân Phùng vẫn thấy cô rất xinh đẹp.
Anh bỗng nhớ tới cảm giác ôm cô ở cầu thang vào buổi tối hôm qua. Khi đó không để tâm, hiện tại nhớ lại chợt cảm nhận được nơi sâu thẳm nào đó trong cơ thể đang không ngừng run rẩy.
Trần Phong chép miệng, nói: “Cảnh sát hình sự cơ sở như bọn họ khổ quá, xem ra không được ngủ ngon giấc. Hay em cho người đi chuẩn bị đồ ăn, lát nữa thầy đưa cho chị ấy?”
Ân Phùng: “Còn không đi?”
Đầu óc Vưu Minh Hứa mụ mị, song như nhớ ra điều gì, trong một khoảng khắc nào đó cô giật mình tỉnh giấc. Mở mắt đón ánh nắng mặt trời rực rỡ, thấy bản thân vẫn đang dưới nhà, cô mới nhớ ra vì sao mình lại có mặt tại đây. Vừa quay đầu chợt giật nảy mình.
Ân Phùng chẳng biết đã ngồi vào ghế lái phụ tự bao giờ, anh khom lưng như đang phát ngốc. Thấy cô tỉnh liền nở nụ cười đặc biệt ngọt ngào.
Vưu Minh Hứa liếc nhìn cửa xe, cô không nhớ trước khi ngủ đã khóa hay chưa, nói tóm lại vẫn là người này mở khóa. Dù sao thì vị đại tác gia này hồi trước chắc chắn thuộc dạng cổ quái không chịu làm việc nghiêm túc, không những tự lái xe tới tìm sát thủ liên hoàn, còn là cao thủ phá khóa, lại còn thích mang theo dây thừng đám tội phạm yêu thích trói tay trói chân các nạn nhân nữa chứ.
Nghĩ đến đây cô không khỏi bật cười. Vừa định nói chuyện với anh mới phát hiện cổ họng khó chịu. Cô im lặng xuống xe, đi tới vòi nước bên góc tường của một cửa tiệm ngay cạnh rửa mặt xúc miệng, thấy ổn rồi mới quay người lại.
Ân Phùng cũng xuống xe đợi cô. Anh thầm nghĩ cô giống hệt cô mèo yêu sạch sẽ. Mới ngủ được một lúc, tỉnh dậy liền đi rửa mặt xúc miệng, cô sợ anh ngửi thấy mùi sao? Không biết vì sao, ý nghĩ này khiến cõi lòng Ân Phùng ngọt lịm.
Vưu Minh Hứa vừa ngoảnh lại liền nhìn thấy chàng thanh niên cười vui vẻ dưới ánh nắng mặt trời. Dường như mỗi ngày anh đều vô lo vô nghĩ, đều vui vẻ như vậy – chỉ cần cô không vứt bỏ anh.