Lý Tất Nhiễm thực chất rất thông minh, đầu óc nhanh nhạy, tuy không nỗ lực hết sức trong học tập nhưng cũng không quá chểnh mảng. Trong kì thi Sơ Trung đã phát huy hết mức, điểm thi đủ đỗ một Cao Trung tư lập cực tốt, còn được mệnh danh là ngôi trường quý tộc. Học phí và sinh hoạt phí rất đắt đỏ, song bố mẹ cậu ta vẫn cắn răng cho con theo học trường này. Hiện tại, con trai đã nỗ lực thi đỗ Cao Trung tốt như vậy, cho dù tốn bao nhiêu tiền, bọn họ cũng sẽ để cậu ta học ngôi trường đó.
Thế nhưng sau khi bước vào cuộc sống Cao Trung một khoảng thời gian, Lý Tất Nhiễm mới biết thế nào gọi là “vượt quá khả năng.”
Nếu học những trường Cao Trung bình thường, tuy cậu ta không nằm trong những nhân vật “phong vân” đình đám, song vẫn có sức ảnh hưởng. Còn ở nơi này, cậu ta là cái thá gì?
Phần lớn những bạn học khác không phú cũng quý. Người thân không phải quan viên lãnh đạo thì sẽ là thương nhân. Chẳng cần chớp mắt lấy một cái đã mua đứt đôi giày mấy nghìn tệ. Apple có sản phẩm mới nhất là sẽ đến tay. Có lúc, Lý Tất Nhiễm ngồi nghe được hai bạn học nói chuyện:
“Mua Iphone XS chưa?”
“Tao mua 2 máy, một cái tao dùng, một cái cho em gái.”
“Nhưng tao vẫn muốn thử dùng HUAWEI P20, nhìn con máy đấy đẹp ngất.”
“Được được, thế tao cũng mua một cái về chơi. Không thích thì sẽ để lại cho dì tao.”
……
Lý Tất Nhiễm bỗng cảm thấy chiếc Iphone 8 vẫn còn khá mới trong túi áo như củ khoai nóng bỏng tay.
Hôm đó về nhà, cậu ta liền gọi điện cho bố mẹ: “Mẹ, con muốn đổi điện thoại.”
Mẹ cậu ta ngây ra, hỏi: “Chẳng phải năm ngoái mới mua đó sao?”
Lý Tất Nhiễm: “Bạn học đều dùng loại mới hết rồi! Apple XS, mỗi đứa đều có một chiếc. Sao mẹ lại không mua cho con?”
Mẹ cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Chiếc đó bao nhiêu tiền thế?”
“Chắc 1 vạn tệ.”
“……”
Mẹ cậu ta tất nhiên không mua, sau khi người bố biết chuyện còn gọi điện mắng một trận: “Vì để mày học trường này mà tiền tích góp mấy năm liền bố mẹ đều đổ hết vào đó. Mày không học hành cho hẳn hoi còn đòi đổi điện thoại. Nhà mình làm gì có nhiều tiền thế? Thật chẳng biết điều!”
Ngắt cuộc gọi, trong lòng Lý Tất Nhiễm như tắc nghẹn một ngọn lửa, uất ức vô cùng. Cậu ta rất tức giận, nỗi giận này tất nhiên là giận bố mẹ lạnh lùng của cậu ta, hình như còn giận bản thân mình, rồi giận cả mọi thứ xung quanh. Nhà Tạ Huệ Phương căn bản không phải nhà của cậu ta, còn cả trường học và đám bạn học xa lạ, chúng như đang sống trong một thế giới khác.
Chưa nói đến trong lần sát hạch đầu vào, Lý Tất Nhiễm nằm trong 10 người bét bảng của lớp. Trước kia cậu ta luôn nghĩ đám con nhà giàu chắc chắn chỉ biết ăn với chơi, trước hôm thi còn đi ôn tập lại, muốn để cho mọi người kinh ngạc. Ai ngờ kết quả thi như tát cậu ta một vố đau. Dần dần, cậu ta thấy ánh mắt thầy cô nhìn mình so với nhìn đám con nhà giàu thành tích giỏi kia lạnh nhạt hơn rất nhiều……
Hừ…Đừng có mà xem thường người khác.
Lý Tất Nhiễm càng ngày càng không muốn đi học. Cậu ta chẳng thể chơi cùng đám bạn đó. Năm nhất đã sắp kết thúc, bạn học dường như cũng ngày một thêm xa lạ. Cảm giác ấy giống như bị rơi xuống hố bùn, rất chậm, nhưng càng ngày càng sâu, chỉ có thể đờ đẫn, tê liệt, chống mắt nhìn nó xảy đến mà không thể phản kháng.
Thành tích sụt giảm kéo theo vô số lần trốn học, lời trách mắng và thất vọng của bố mẹ cũng ngày một chất chồng. Lý Tất Nhiễm cảm thấy Tạ Huệ Phương càng ngày càng thích chỉ tay ra lệnh, càng ngày càng không coi cậu ta là con người. Dì ta quản đông quản tây, việc nào cũng giám sát cậu ta, giống hệt như nữ đặc vụ trung niên ngày nào cũng mong chờ tìm ra chứng cứ mới chứng minh “Thằng này quả nhiên không nghe lời, hết thuốc cứu chữa.”
Lý Tất Nhiễm càng thêm thích ngồi net. Cho dù đến trường hay về cái nơi được gọi là “nhà” đều khiến cậu ta cảm giác như đang ngồi tù.
“ĐM, chơi chết mày.”
“Muốn chết à.”
“Ông
đây muốn giết người quá.”
……
Đây là những câu cửa miệng của đám thiếu niên, thậm chí cả người lớn trong quán net. Đến đám con nhà quyền thế trong trường thỉnh thoảng cũng phun ra một câu tương tự. Có những lúc chơi game trong quán, Lý Tất Nhiễm cũng sẽ mắng chửi mấy câu, cảm giác vô cùng sảng khoái.
Thỉnh thoảng trong đầu cậu thiếu niên luôn tràn ngập ý nghĩ tàn ác, có một loại kích động không thể nói thành lời, cậu ta muốn làm gì đó, muốn phá bỏ cuộc sống khốn kiếp này.
———
Từ nhỏ Lưu Nhã Dục đã yêu thích đọc sách, đến một bức tranh, một tờ báo chí, một quyển vở bài tập, thậm chí là từ điển cũng đủ để cậu ta ngồi im lặng đọc cả buổi chiều. Thể loại yêu thích nhất là tiểu thuyết trinh thám, nhân vật chính thông minh, xảo quyệt, chính nghĩa, có thể nắm toàn cục trong lòng bàn tay. Cuộc sống đó cách cậu ta rất xa rất xa.
Cậu ta mồ côi cha mẹ nên từ nhỏ đã sống cùng bác trai. Bố mẹ đã mất từ khi cậu ta còn đỏ hỏn. Nghe nói chết do tai nạn lao động. Trong kí ức, cậu ta sống cùng ông nội hai năm, về sau ông cũng chết, nên về sống cùng bác.
Bác trai bác gái có một trang trại nhỏ nhưng công việc làm ăn không tốt, tiền không kiếm được bao nhiêu, thậm chí có những năm còn phải dồn đi trả nợ. Hai ông bà thường bài bạc, nhiều khi thua liền mấy nghìn tệ sẽ lôi hai đứa con ra đánh đập. Những lúc ấy, Lưu Nhã Dục chỉ đứng im lặng một bên nhưng cũng bị ăn đòn.
Con cái của họ lớn tuổi hơn cậu ta, đi học Cao Trung và sống trong huyện. Lưu Nhã Dục vẫn ở trong trấn học Sơ Trung, sống cùng bọn họ. Có lúc bận chơi bài, bác gái liền mua một lúc 10 gói mì về nhà. Mấy tháng liền, hàng ngày đi học về Lưu Nhã Dục đều tự nấu mình ăn với nước tương.
Một năm bốn mùa đều mặc quần áo đồng phục. Cậu ta tự giặt song cũng sạch sẽ gọn gàng. Vì không có tiền mua sách nên thường mượn của bạn học, về sau nghe nói có thể đọc sách điện tử, cậu ta đi nhặt rác nửa năm trời, tích góp từng đồng cắc mua một chiếc điện thoại rẻ tiền nhất.
Bác trai nhìn thấy điện thoại bèn hỏi: “Từ đâu ra đấy?”
Cậu ta đáp: “Cháu bán vỏ chai nhựa kiếm tiền.”
Bác trai trừng mắt giật chiếc điện thoại, nói: “Được đấy, lớn khôn rồi, có thể kiếm tiền rồi.” Sau khi ngắm nghía một hồi, ông ta nhét điện thoại vào túi: “Học hành nghiêm túc vào, cái này…bác giữ trước, trẻ ngoan không được chơi điện thoại.”
Lưu Nhã Dục đứng sững một lúc mới quay người về phòng.
Thứ nhiều nhất ở nông thôn chính là nhà, một mình cậu ta sống trong căn phòng vách đất nhỏ bé, cũ nát, tối um um. Cậu ta nắm chặt tay ngồi yên tĩnh trên giường một lúc lâu mới dần dần buông lỏng.
Mấy tháng sau, khi cậu ta tốt nghiệp Sơ Trung, bác trai bác gái làm một mâm cơm khá thịnh soạn. Người bác trai còn đặc biệt rót cho cậu ta một chén rượu gạo. Bác gái cười giả tạo như một bông hoa dung tục, nói: “Nhã Dục nhà chúng ta lớn thế này rồi đấy, có thể tự mình kiếm tiền mua điện thoại được rồi, đúng là tài giỏi.”
Bác trai chạm cốc với cậu ta, vô cùng hào sảng: “Cạn ly!”
Lưu Nhã Dục nắm chặt chiếc chén trong tay, uống cạn.