Buổi sáng sớm nay cũng bình thường như bao ngày khác, bầu trời trong xanh, xe cộ nườm nượp, những hàng quán ven đường phần lớn chưa mở cửa, đường sá lác đác vài người đi bộ.
Phán Giai mặc chiếc áo khoác ngắn cùng váy thu, còn quấn một chiếc khăn len, mái tóc dài xõa tung trên bờ vai, hoang mang đứng nơi đầu ngõ, chốc chốc lại chà sát hai bàn tay để giữ ấm. Nhìn thế nào cũng giống hệt dáng vẻ của mấy cô nữ sinh đại học.
Con đường này ít nhất cũng có ba cứ điểm mai phục của cảnh sát, giám sát tiến triển phía Phán Giai qua ống nhòm và bộ đàm.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng ngồi trong một cửa tiệm chưa được sửa sang, quan sát tình hình qua lớp cửa sổ kính. Phán Giai chốc chốc ngẩng đầu như có như không nhìn về phía bọn họ, chút nét hoạt bát, chững chạc của một nữ cảnh sát mới lộ ra đôi chút.
Chờ đợi khoảng hơn nửa tiếng, đầu đường xuất hiện một người đàn ông đi về phía Phán Giai. Hai tay Phán Giai nắm chặt quai túi xách, hơi nhón mũi chân, vừa căng thẳng vừa có chút kỳ vọng nhìn anh ta.
Người đàn ông đi lướt qua cô, hình như không phải đối tượng cô đang chờ đợi. Phán Giai không tránh khỏi vừa lo lắng vừa thất vọng, tiếp tục nhìn ngó xung quanh.
Hứa Mộng Sơn nói vào bộ đàm: “Diễn vô cùng đạt.”
Khóe môi Phán Giai cong lên rồi lập tức trở về như cũ. Dường như chờ đợi quá mệt mỏi, cô ấy bắt đầu đá khẽ chiếc thùng rác bên đường, tâm trạng xấu đến cực điểm.
“Cô chính là Phán Linh Linh?” Người kia bỗng quay lại với nụ cười trên môi.
Phán Giai vội vã ngẩng đầu: “Vâng, là tôi! Anh là… Anh Táo?”
Người đàn ông cười gật đầu, đôi mắt vụt sáng sau khi nhìn rõ mặt Phán Giai.
Phán Giai quan sát anh ta.
Sở dĩ dân giang hồ gọi anh ta là anh Táo vì rất nhiều sinh viên đại học đến tìm anh ta vay tiền chỉ để mua điện thoại Apple iPhone. Phán Giai đã từng tưởng rằng hạng người như anh Táo sẽ có vẻ ngoài xấu xí, âm hiểm nhưng không ngờ anh ta lại rất thanh tú lịch lãm. Anh Táo cao khoảng gần 1m80, nhưng gầy, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt đeo kính cong cong ý cười. Anh ta khoác chiếc áo phao, mặc quần bò, dáng vẻ giống hệt như một sinh viên đại học.
Theo như điều tra của cảnh sát, “anh Táo” cũng mới chỉ tốt nghiệp đại học Hoài Thành cách đây ba năm mà thôi.
“Cô là sinh viên đại học Hoài Thành?” Anh Táo tò mò hỏi, “Sao trước đây tôi chưa từng gặp cô?”
Phán Giai lộ vẻ rụt rè: “Tôi học khoa Ngôn ngữ Trung Quốc, bình thường đều chỉ ở trong nhà…”
Anh Táo nở nụ cười thấu hiểu. Như sợ đối phương không tin, Phán Giai rút chiếc thẻ sinh viên đưa đến trước mặt anh ta. Anh Táo nhìn qua rồi gật đầu trả lại cho cô: “Không phải không tin cô. Vì là Tiểu Vĩ giới thiệu nên tôi mới đồng ý cho cô vay tiền. Đều là người quen cả, Tiểu Vĩ còn là đàn em của tôi. Bây giờ muốn vay bên ngoài rất khó khăn, điều kiện kinh tế của mọi người đều eo hẹp cả. Tiểu Vĩ nói cả nửa buổi tôi mới đồng ý giúp đỡ. Cho nên xem thẻ sinh viên tôi mới yên tâm.”
Tuy Phán Giai đang chửi thầm trong bụng nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ cảm kích, liên tục gật đầu: “Cảm ơn anh Táo, cảm ơn!”
“Xe tôi đỗ đằng kia, dùng xe tôi đến chỗ đó đi.” Anh ta nói.
Phán Giai do dự một chút mới gật đầu.
Một chiếc xe Buick màu đen rất bình thường đỗ ven đường. Hai người lên xe, Phán Giai ngồi ngay ngắn, cơ thể cứng nhắc. Anh Táo như nhìn ra sự lo lắng của cô, nói: “Cô không cần sợ, chỗ chúng tôi cho vay hợp pháp, hơn nữa lãi suất rất thấp. Tôi cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ thuần túy giúp đỡ những sinh viên muốn lập nghiệp thôi. Uống ngụm nước đi này.”
Anh ta đưa một chai nước khoáng cho cô ấy, Phán Giai nổi giận, nghĩ: Trong nước chắc chắn có thuốc, chắc chắn có! Cô cắn răng vặn nắp, uống liền mấy hớp to. Kết quả đã hơn mười phút trôi qua mà cô vẫn bình an vô sự.
“Vì sao cô phải vay tiền?” Anh Táo hỏi.
Phán Giai thều thào: “Vì lập
nghiệp.”
Anh Táo cười cười: “Cố lên, đàn em.”
Nếu không phải đã biết rõ bộ mặt thật của những công ty vay vốn, Phán Giai sẽ tin rằng người đàn ông này hiền hòa, lương thiện thật. Cô không khỏi nghĩ tới những cô cậu sinh viên, đặc biệt là những nữ sinh có hoàn cảnh khó khăn, phải gánh chịu áp lực lớn trong cuộc sống, bị lời ngon tiếng ngọt như lập nghiệp, chính quy, tình người của bọn chúng mê hoặc và lừa gạt, cuối cùng thì sập bẫy. Vị “học trưởng” này thuộc kiểu người rất dễ dàng khiến bọn họ có cảm tình mà nơi lỏng cảnh giác.
Hừ, cô mới chỉ nghe người ta nói đàn bà ác như rắn. Một ngày nào đó, khi vị này tháo chiếc mặt nạ dịu dàng xuống, le chiếc lưỡi ác độc chắc chắn cũng sẽ vô cùng đặc sắc.
Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe dừng cạnh một siêu thị điện máy gia dụng. Phán Giai tỏ vẻ nghi hoặc nhưng không dám hỏi. Sau khi xuống xe, anh Táo vô cùng thân sĩ mở cửa giúp cô, nói: “Vị đại ca cho chúng tôi mượn vốn có rất nhiều sản nghiệp, một nửa siêu thị này là của anh ấy, kinh doanh rất phát đạt nên bình thường anh ấy cũng hay làm việc ở đây để tiện giám sát.”
Phán Giai: “Ồ…”
Bọn họ không đi vào vào siêu thị mà đi tới con phố mặt tiền. Phán Giai quan sát kĩ lưỡng, khu này khuất nẻo, tình trạng kinh doanh ế ẩm. Song cô giả vờ không hiểu, lặng lẽ đi theo anh Táo.
Cánh cửa cuốn màu trắng khép chặt, không có số nhà, cũng không có biển hiệu. Anh Táo thì thầm: “Đây là một kho hàng của anh Lý. Anh ấy bận rất nhiều việc, không có nhiều thời gian nên chỉ có thể gặp chúng ta ở đây, cho cô mượn tiền. Cô nhớ phải nhanh nhạy, bộc lộ chút tài ăn nói và năng lực xã giao. Nếu anh Lý có ấn tượng tốt với cô, chưa biết chừng sau này sẽ cho cô vào làm trong công ty đấy.”
Phán Giai như bừng tỉnh, ngây thơ gật đầu liên hồi.
Anh Táo vẫn dùng vẻ rất dịu dàng, thành thục, lấy chìa khóa mở cửa cuốn. Đập vào mắt là vô số những thùng carton, không rõ bên trong đựng thứ gì. Anh Táo dẫn cô đi lên một cầu thang nhỏ hẹp và u tối, bốn mặt đều là tường bê tông trắng toát. Phán Giai vừa đi theo vừa nghĩ: “Chắc chắn có âm mưu, chắc chắn có âm mưu!” Cô biết mấy anh em huynh đệ phía Cục đều đã đi theo, hoặc gần hoặc xa âm thầm giám sát tình hình, bao gồm cả mỗi câu mỗi lời mà tên môi giới này đã nói đều có thể chọc những cảnh sát hình sự bật cười chế nhạo.
Tầng hai bày mấy chiếc bàn làm việc, nhìn có vẻ rất đứng đắn. Một người đàn ông trung niên đầu gần như trọc lốc nghe thấy động tĩnh cũng chỉ khẽ ngẩng đầu rồi lại tiếp tục lật xem tài liệu. Bên cạnh tay đặt chiếc gạt tàn và nửa điếu xì gà đang cháy dở.
Anh Táo dẫn Phán Giai tới: “Anh Lý, đây là một đàn em khóa dưới của em, gần đây muốn lập nghiệp nhưng đang thiếu chút tiền nên muốn vay công ty chúng ta. Ý tưởng lập nghiệp của cô ấy rất được…” Anh Táo nhìn cô ấy bằng ánh mắt thân thiết và thấu hiểu, “Anh Lý, em biết cô ấy không có nhiều vốn liếng, anh hiện tại cũng rất hiếm khi xét duyệt. Có thể nể mặt em cho cô ấy vay chút vốn chứ?”
Phán Giai cũng lập tức cười lấy lòng: “Chào anh Lý, làm phiền anh rồi ạ!”
Anh Lý nhìn cô ấy, bình thản đặt văn kiện trong tay xuống, kẹp điếu xì gà lên hút: “Ngồi đi.”