Phán Giai “vô cùng đau khổ”, liều mạng lắc đầu: “Không được… em thực sự không quay được… tuyệt đối không được…”
Trần Chiêu Từ không ngờ cô lại kiên quyết đến vậy, nhất định không chịu cắn mồi câu độc này. Chỉ cần video khỏa thân đến tay, về sau người con gái chẳng phải sẽ ngoan ngoãn chịu sự sai khiến của bọn họ hay sao. Sắc mặt của anh ta sầm xuống, gạt phắt tay cô ra, nói: “Đường là do em chọn, Linh Linh, anh đã tận lực tận sức rồi. Anh hy vọng em có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này, nhưng em cứ do do dự dự nghi thần nghi quỷ, có phải nghi ngờ công ty anh có ý đồ khác không? Nói thật, khách hàng của bọn anh cũng mấy trăm nghìn người trên cả nước, căn bản không có bao nhiêu tinh lực để mưu đồ gì với em. Em suy nghĩ cho kỹ đi.”
Phán Giai thấy anh ta lạnh lùng hẳn đi bèn túm chặt lấy cánh tay anh ta. Anh ta định giật ra, cô càng khóc tợn ôm chặt không buông, dựa đầu lên bờ vai đó: “Anh Chiêu Từ, em thực sự không quay được… Em, em, em với anh… Có cách nào khác không, có thể để em làm việc khác để trả nợ chứ? Trừ quay video ra, anh bảo em làm gì em cũng làm? Em… Em đều nguyện ý hết.”
Trần Chiêu Từ có chút kinh ngạc nhìn cô, khóe môi mím chặt, thần sắc lộ chút gượng gạo.
Phán Giai nhủ thầm trong bụng: Đuôi hồ ly mau mau lộ ra, theo ta theo ta đi, đóng gói mi vào thì phù hợp biết bao!
Ai ngờ anh ta đứng vụt dậy, đẩy cô ra, nói: “Con nhóc này, nghĩ cái gì thế! Cho dù anh với em… Video là quy định của công ty, anh tuyệt đối sẽ không nhân lúc em khó khăn mà làm gì em đâu! Anh đi đây! Em… Em nghĩ kĩ đi! Nếu nợ nhiều quá thì video cũng thành vô dụng đấy!”
Phán Giai lại vồ tới, Trần Chiêu Từ gần như cúp đuôi chạy mất tăm. Phán Giai mặt đẫm nước mắt đứng trong gió vừa nhìn xe anh ta ngày càng xa vừa mắng mấy câu, nói vào máy truyền tin: “Báo cáo: Kế quyến rũ hiến thân thất bại, lẽ nào bọn chúng chỉ đơn thuần cần tiền chứ không hứng thú với người? Cũng không liên quan tới cái chết của Lưu Y Sa?”
———
Tình hình trước mắt của tổ chuyên án khá ngượng ngập. Đã hai tuần trôi qua, nhưng hung thủ lái chiếc Jinbei để lại dấu vân tay như giọt nước chìm vào đại dương biệt tăm biệt tích. Hai nạn nhân ngoài tương đồng về thân phận, độ tuổi, chỗ ở thì chỉ còn cùng vay khoản tiền lớn của công ty Phân Kim Bảo mà thôi. Nhưng từ động cơ mà nói, công ty này hoàn toàn không hy vọng hai nạn nhân thiệt mạng. Trừ phi trong công ty ẩn giấu một tên tội phạm tình dục và sát thủ liên hoàn.
Phán Giai có thân hình diện mạo khá tương đồng với hai nạn nhân, thậm chí là nhỉnh hơn, hiện tại đã vay hơn ba mươi nghìn tệ mà mới chỉ tiếp xúc được tới anh Táo. Tuy nói tốc độ đòi nợ của bọn họ nhanh hơn
trước rất nhiều như có mưu đồ với Phán Giai, nhưng họ vẫn biểu hiện đúng dáng vẻ của một công ty cho vay nặng lãi, chỉ không ngừng đòi nợ, nhục mạ, uy hiếp, đồng thời đòi video khỏa thân. Dù Phán Giai đã quyến rũ anh Táo nhưng người ta vẫn không có bất cứ hành động nào khác.
Đối mặt với vụ án hóc búa, phương hướng điều tra cảnh sát chọn là tuyến mạo hiểm. Nếu nhỡ điều tra đến cuối cùng phát hiện hai nạn nhân nợ cùng một công ty chỉ là trùng hợp, đồng thời công ty này hoàn toàn không liên quan đến sát thủ liên hoan, vậy thì cũng có nghĩa là lãng phí nguồn lực cảnh sát, làm lỡ dở thời gian, độ khó tìm hung thủ thực sự cũng tăng lên.
Cho nên lúc này, khí áp trong phòng hội nghị của Sở cảnh sát Hoài Thành vô cùng thấp.
Hàn Phong nghiêng về suy luận công ty Phân Kim Bảo có liên quan đến hung thủ. Vì năm ngoái anh đã âm thầm điều tra bọn chúng, quan trọng nhất là, trong khoảng thời gian từ khi người bị hại đầu tiên – Triệu Phi Nhi mất tích đến thiệt mạng, công ty này đã ra nước ngoài họp thường niên, có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng.
“Chúng tôi hiện tại đang điều tra toàn bộ những người có xe Jinbei.” Hàn Phong nói, “Lượng công việc khá lớn, nhưng chỉ cần có hy vọng, chúng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi kiến nghị, có thể điều động toàn bộ lực lượng đến đây.”
Vưu Minh Hứa liếc sang bên cạnh, Ân Phùng đang cúi đầu nghịch điện thoại, dường như căn bản không để tâm vào cuộc họp.
Cô nói: “Không được. Manh mối đáng ngờ rõ ràng đến thế, không thể bỏ dở giữa chừng được. Lúc trước Ân Phùng đã từng nói, đối phương thúc nợ trước dự kiến rất có khả năng là do có mưu đồ với Phán Giai. Hơn nữa, nếu video khỏa thân là thủ đoạn thường thấy của chúng, đối diện với nữ sinh đại học đã cởi sạch quần áo cùng tôn nghiêm, có kẻ bước chân vào con đường tội phạm tình dục cũng không lấy làm lạ. Nếu cục diện quá mức bế tắc, tôi kiến nghị có thể âm thầm đưa Trần Chiêu Từ về đồn tiến hành điều tra.”
Lão Đàm và Phó Cục trưởng Cục cảnh sát Hoài Thành là người phụ trách vụ án lần này, hai người thương lượng rồi đưa ra quyết định: “Đã hai tuần trôi qua, áp lực từ cấp trên rất lớn, không thể đợi nữa. Lấy ý kiến của Hàn Phong làm chủ, điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát điều tra xe và dấu vân tay. Vưu Minh Hứa phụ trách, lập tức dẫn Trần Chiêu Từ về đồn điều tra. Nếu không có chứng cứ rõ ràng thì thả người, manh mối này tạm thời đứt đoạn, giao cho bộ phận điều tra xử lý hành vi phạm pháp của công ty Phân Kim Bảo.”
Hết chương 88