Gã ta cười nhạt nhìn Phán Linh Linh, đi tới sofa rồi ngồi xuống.
Trần Chiêu Từ cung kính nói: “Chu Tổng, mọi người nói chuyện, tôi xin phép đi trước ạ.”
Chu Tổng gật đầu, đợi tới khi Trần Chiêu Từ đóng cửa mới lại di chuyển tầm mắt sang Phán Giai, cười mỉm: “Bao nhiêu tuổi?”
Phán Giai đáp: “Vừa tròn 23 ạ.”
Chu Tổng: “Cô nợ công ty bốn mươi nghìn, mỗi tháng sẽ còn tăng thêm gấp bội.”
Phán Giai cúi đầu: “Chu Tổng, tôi không biết lãi và tiền phạt nộp trễ lại…”
Chu Tổng phất tay: “Không sao, nếu như cô có thể qua vòng phỏng vấn của tôi, gia nhập công ty, trở thành người của tôi, mọi chuyện đều dễ xử lý. Bộ tài vụ làm sao dám đụng đến trợ lý của tôi, haha.”
Phán Giai hơi ngơ ngẩn cười theo.
Chu Tổng nói: “Nói về thành tích đại học của cô xem, và cả kinh nghiệm thực tiễn nữa.”
Phán Giai không ngờ là phỏng vấn thật, bèn nói theo những thông tin phía cảnh sát đã sắp xếp. Chu Tổng yên lặng lắng nghe, còn pha tra rót nước cho cô. Phán Giai chỉ nhấp một chút.
Khi cô nói xong, Chu Tổng đã châm một điếu thuốc, tựa vào sofa nheo mắt nhìn. Ánh mắt ấy ít nhiều khiến cô cảm thấy không thoải mái, Phán Giai rụt rè nói: “Chu Tổng, anh xem tôi có được không?”
Gã nói: “Là trinh nữ à?”
Phán Giai ngẩn ra: “Tôi…”
Cảm giác khiến người ta khó chịu toát ra từ cơ thể gã ta càng rõ nét, gã cong khóe môi gẩy tàn thuốc: “Một cô gái bỗng từ đâu chạy đến sao có thể ở lại bên cạnh tôi được?”
Phán Giai cúi đầu: “Phải.”
“Phải hay không, sớm muộn gì tôi cũng biết.” Gã bình thản nói.
Phán Giai đan chặt mười ngón tay, giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa: “Chu Tổng, tôi đến để ứng tuyển vị trí trợ lý của ngài.”
Gã đổ người về trước, Phán Giai vô thức lùi vào trong sofa. Gã vuốt ve mặt cô, nói: “Cô đã đến đây rồi còn giả bộ ngây thơ làm gì? Nghĩ kĩ, bước ra khỏi cánh cửa này, cô là kẻ nợ nần, phạm pháp, không còn tiền đồ. Gia đình và bạn bè cô cũng phải chịu tội theo. Tôi thấy tư chất của cô cũng được, đi theo công ty, đi theo tôi, haha, sẽ không cần phải lo những ngày tháng sau này.”
Cơ thể Phán Giai cứng đờ như khúc gỗ, nước mắt lưng tròng. Gã dường như rất thỏa mãn trước phản ứng của cô, không vội ra tay mà ngồi trở lại, điềm nhiên nói: “Dù sao cô cũng không có bạn trai, đi theo ai mà chẳng được? Qua một hai năm, nợ nần được trả sạch, chưa biết chừng còn có thể kiếm ra bộn tiền, đi đâu để tìm chuyện tốt như này? Lát nữa không cần phải quay về, cùng tôi đi dùng bữa rồi đưa cô đi mua quần áo.”
Phán Giai không lên tiếng, chỉ liều mạng vừa thút thít vừa lắc đầu.
Chu Tổng bật cười, mắng: “Đồ không biết tốt xấu. Nghe đây, tôi chỉ cho cô một cơ hội miễn nợ duy nhất. Nếu như hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này, về sau dù có cúi đầu liếm “cậu em” của tôi cũng đừng hòng xóa nợ.”
Phán Giai ôm mặt, khóc sụt sùi. Đúng lúc này, chuông điện thoại của Chu Tổng vang lên, gã nhận máy: “Ừm… Vậy được, tôi sẽ qua đó.” Ngắt cuộc gọi, gã nói với cô: “Tôi cho cô mười phút, cô gái, nghĩ cho kĩ. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cô khóc, nhìn bố mẹ bạn bè cùng khóc theo cô.”
Gã ra ngoài, Phán Giai lập tức ngẩng đầu quan sát toàn bộ căn phòng, không có camera giám sát. Cô đi tới đẩy cửa, phát hiện cánh cửa đã bị khóa bèn khóa trái thêm lần nữa, sau đó chạy vọt đến cạnh bàn làm việc lật mở ngăn kéo. Bên trong hầu hết là hợp đồng vay tiền, tài liệu về khoản nợ, không có thứ đáng giá nào khác. Cô nhìn chiếc máy vi tính, lục tìm sạc điện thoại dự phòng trong túi, nối dây cắm trực tiếp vào trong máy.
Sở trường của Phán Giai là kỹ thuật, chiếc sạc dự phòng này nhìn bề ngoài không có gì bất thường, ban nãy cô gái kia cũng không phát hiện ra. Song nó thực chất là một máy giải mã. Sau khi
mở máy, chỉ tốn khoảng hơn một phút, mật mã đã được phá bỏ, Phán Giai trực tiếp tìm kiếm hai cái tên “Lưu Y Sa” và “Triệu Phi Nhi”. Quả nhiên đã tìm ra tư liệu liên quan đến hai cô gái.
Cô copy trước rồi mới mở xem, trong đó ghi chép hợp đồng vay tiền, dòng tiền, các loại chứng từ và cả một video. Vừa kích mở, đập vào mắt Phán Giai chính là cơ thể trần như nhộng, biểu cảm của cô ấy như tê liệt, vừa giơ chứng minh thư vừa nói: “Tôi là Lưu Y Sa, số chứng minh thư: XXXXX, hôm nay vay hai mươi nghìn tệ của công ty Phân Kim Bảo…”
Trong lòng Phán Giai tắc nghẹn, tắt video tiếp tục tìm kiếm. Nhưng phần lớn đều là những tài liệu tương tự, nhìn qua, tổng cộng số video khỏa thân của các cô nữ sinh gửi về công ty này đã vượt quá hàng nghìn.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, Phán Giai ước chừng Chu Tổng cũng sắp sửa quay lại. Cô tạm thời chưa muốn để lộ thân phận vì vẫn chưa tìm được chứng cứ nào có giá trị, nhưng phải nghĩ ra cách để thoát thân khỏi nơi này.
Tốc độ bàn tay cô vô cùng linh hoạt, thấy gần như đã được tìm kiếm toàn bộ ổ cứng của vi tính, song khi mở một văn kiện nhỏ thì không khỏi sững sờ. Bên trong đều là những tài liệu mật. Cô mặc kệ tất cả, copy hết mọi thứ rồi bắt đầu giải mã một trong số đó.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Phán Giai bỗng thấy đầu đau nhức, vô thức chống tay lên bàn. Vừa lúc đó, văn kiện cũng đã được giải mã thành công, cô mở ra xem…
Mắt cô dần trợn tròn, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Dù đã trải qua vô vàn án hình sự, nhưng khi nhìn thấy những hình ảnh kia, cô vẫn không thể nào thở nổi. Vành mắt cô đỏ sọng. Hóa ra là như vậy, hóa ra lại là thế này. Đám người đó, bọn chúng đều ở trong video, không một kẻ nào có thể chạy thoát.
Phán Giai rút “sạc dự phòng”, nhét vào túi quần, đồng thời tắt vi tính và sắp xếp lại mặt bàn. Phía cánh cửa truyền đến âm thanh mở khóa. Đây là tầng ba nên không thể thoát thân từ cửa sổ, Phán Giai đưa ra quyết định chớp nhoáng: Tuy dùng cách không quan minh chính đại nhưng hiện tại đã thu được chứng cứ quan trọng, tốt nhất không nên kinh động. Cô trước tiên sẽ giả bộ phục tùng, đợi tới khi Chu Tổng đưa cô đi dùng bữa, mua quần áo sẽ thoát thân. Vậy nên cô chạy về sofa, tiếp tục giả bộ cúi đầu dè dặt.
Cửa phòng mở ra, Chu Tổng bước vào thấy cô vẫn thành thực ngồi nguyên chỗ cũ thì rất hài lòng. Gã ngồi xuống cạnh cô, hai cơ thể kề sát, đùi người này cọ sát đùi người kia, một cánh tay vắt sau lưng ghế chỗ cô, hỏi: “Khóa cửa làm gì, sợ tôi vào à? Dám khóa cửa ngay trong địa bàn của tôi? Gan cô cũng lớn thật đấy, cần phải dạy dỗ lại mới được.”
Phán Giai vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên đầu váng mắt hoa, bàn tay Chu Tổng đã gác lên vai cô, hỏi: “Sao thế? Không khỏe à?”
Tiếng chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong đầu Phán Giai, hỏng rồi, trà của Trương Vy có vấn đề! Cô không động vào trà của Chu Tổng nhưng lại không tránh được ngay từ ải Trương Vy. Hơn nữa do đồng nghiệp của cô đều ở bên ngoài nên cô cũng to gan hơn thường ngày một chút.
Hết chương 92