Ngày thứ hai lúc Đường Dật Nhiên tới cửa bái phỏng, Tạ Miên đúng lúc không có ở nhà.Biệt viện này của đảo chủ cũng không phải quá rộng lớn tráng lệ nhưng thắng ở chỗ tinh xảo tự nhiên, sáng tạo hơn người.Một viện tử nho nhỏ, gạch xanh lợp ngói, đá xanh lát nền, trông thì mộc mạc giản đơn mà lại mát mẻ như được ngâm mình dưới nước.
Bên cạnh hành lang quanh co có trồng một cây thạch lựu, hoa đúng lúc đang nở rộ, tô điểm thêm chút màu sắc cho bức họa nhạt màu này.Lục Phỉ Chi ngồi ở chỗ rẽ hành lang, y đang cúi đầu nhìn xa xăm.
Sườn mặt nghiêng của y tuấn tú, trông còn đẹp hơn hoa thạch lựu bên cạnh gấp mấy lần.Đường Dật Nhiên nhìn nhiều thành quen mà còn không nhịn được thấy tim đập nhanh mấy lần.
Hắn nhanh chóng áp xuống, nghĩ tới mấy vị sư đệ đồng hành trong chuyến đi từ lúc biết Tạ Miên và Lục Phỉ Chi là một đôi thì không nói được lời nào.Sắc đẹp có thể giết người mà.May mắn hai tên này sớm ở chung với nhau không thì đúng là hai yêu nghiệt trần gian.Hắn giả bộ gõ cửa tượng trưng một chút rồi đi vào trong viện.
Vừa vào đến nơi, hắn liếc một vòng quanh sân: "Sao không thấy Tạ Miên đâu?”Nếu Tạ Miên ở trong phòng, nghe được âm thanh thì chắc chắn sẽ đi ra ngoài chào hỏi với hắn.Sau lần làm nhiệm vụ chung hồi trước, quan hệ giữa Đường Dật Nhiên và hai người Tạ Miên, Lục Phỉ Chi mới chậm rãi quen thuộc.Lục Phỉ Chi không đứng dậy chào hỏi hắn, y nâng cằm ra hiệu hắn tự tìm một chỗ mà ngồi: "A Miên đi với nhóm Mạc phu tử ra ngoài rồi.”Đường Dật Nhiên nhướng mày: "Sao vậy? Cãi nhau à?”Đường Dật Nhiên nhìn thì cà lơ phất phơ nhưng hắn lại là một kẻ tâm tư nhạy bén, chỉ cần một câu là đã có thể nhận ra tâm trạng của Lục Phỉ Chi đang kém.
Gần đây hai đứa này làm sao thế nhỉ? Tí lại tốt, tí lại kém đi.
Rõ ràng hôm qua còn tay nắm tay đi dạo phố, thế mà hôm nay đã giận dỗi nhau ngay được.Đường Dật Nhiên biết rõ đạo lý ngàn vạn lần không được nhúng tay vào chuyện đạo lữ nhà người ta cãi nhau, nhưng trùng hợp là hôm nay hắn lại đụng phải, vì vậy trong lòng không khỏi có chút tò mò.Lục Phỉ Chi liếc nhìn Đường Dật Nhiên một cái, y có chút do dự.Từ trước tới nay y không mấy khi tâm sự với ai, kể cả thỉnh thoảng có một hai chuyện xảy ra cũng sẽ trực tiếp nói với Tạ Miên.
Tuy bên người y có vài người bạn nhưng chủ yếu chỉ là bạn cùng song vai trừ ma, tỷ thí luận bàn, tham khảo việc tu hành chứ chưa từng có ai tâm sự với y.Y nghĩ nghĩ, bây giờ chắc là mình không thể nói thẳng là Tạ Miên ái mộ mình, nói vậy chẳng khác nào đang khinh bỉ Tạ Miên.
Vì vậy cuối cùng Lục Phỉ Chi chỉ nhặt đúng một điểm mà hỏi: "Ta chỉ thấy là, có phải ta đối xử với A Miên không tốt không?”Mấy ngày nay tâm trạng của y bất an, không để ý Tạ Miên đang làm cái gì, y chỉ biết là Tạ Miên cứ luôn vùi đầu vào viết gì đó.
Sáng sớm hôm nay, trước khi ra cửa, Tạ Miên đặt một chồng giấy tuyên Thành dày cộp trên bàn bảo y rảnh rỗi thì xem.
Lúc này Lục Phỉ Chi mới phát hiện chồng sách ấy là danh sách những đối thủ y có khả năng sẽ gặp trong Hội