Một năm trước, Lục Phỉ Chi một mình đi trừ ma ở ngoài thì gặp và kết bạn với Tống Vi Thanh.
Sau đó quan hệ giữa hai người nhảy vọt một bậc, thậm chí có đôi khi hai người còn dùng hạc giấy để truyền tin.Nhưng hiếm khi nào Lục Phỉ Chi nhắc tới Tống Vi Thanh trước mặt Tạ Miên.
Thỉnh thoảng nếu y có nhắc tới cũng chỉ nói là bạn, sau đó y sẽ nhanh chóng đổi đề tài.Tạ Miên không biết sao hai người họ lại quen, vì sao thành bạn bè, thậm chí lần này Tống Vi Thanh còn cố ý lại đây tiếp cận Lục Phỉ Chi, mà Lục Phỉ Chi cũng cứ thế đi cùng Tống Vi Thanh luôn.
Thoạt nhìn quan hệ giữa hai người không chỉ là bạn bè thân thiết bình thường.Vừa mới nãy Tạ Miên chỉ lo giải thích với Sầm Vũ, hiện tại bình tĩnh ngồi nghĩ lại, hắn mới thấy đúng thật là có chút kỳ lạ.Tạ Miên cũng không thật sự tin cái gọi là cốt truyện của hệ thống.Hắn đã sống ở nơi này hai mươi năm, đương nhiên hắn hiểu rõ đây là một thế giới thật sự, người sống ở đây đều có máu có thịt, là tồn tại chân thực, không phải một hai câu là có thể khái quát ra được.Kể cả Lục Phỉ Chi đột nhiên hiểu chuyện rồi có người mình thích, Tạ Miên cũng chẳng lấy làm lạ.Nghĩ vậy, Tạ Miên bỗng cảm thấy hơi buồn lòng.Hắn đẩy cửa sổ ra, nhìn ra tầng tầng lá xanh ngoài cửa đang bị gió thổi lắc lư.
Tạ Miên tự giễu nghĩ: Khả năng người già cô đơn đều sẽ như hắn vậy.Nhưng nếu Lục Phỉ Chi thích người kia thật, hắn cảm thấy cần phải cẩn thận hỏi thăm về tình sử của vị Tống đạo hữu đó.Rốt cuộc thì tình yêu dễ khiến chỉ số thông minh của con người rơi xuống số âm.Chờ tới lúc Lục Phỉ Chi trở về, y còn chưa kịp thở một hơi thì đã nghe thấy Tạ Miên nghiêm nghị hỏi.Ngươi cảm thấy vị Tống đạo hữu kia mà làm đạo lữ thì sẽ thế nào?”Lục Phỉ Chi nhớ tới tình sử của Tống Vi Thanh lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió thì tức khắc giật mình.
Y vỗ mạnh vào bàn, suýt chút đã vỗ nứt cả bàn: "Người như hắn không đáng tin trong chuyện tình cảm một chút nào, đời này ta chưa bao giờ thấy kẻ nào như hắn! Tuyệt đối không thể làm đạo lữ được đâu!”Chuyện xảy ra khác hoàn toàn với tưởng tượng của Tạ Miên.Vốn dĩ hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu Lục Phỉ Chi ngậm miệng không đề cập tới tình sử và cái danh phong lưu của Tống Vi Thanh thì hắn bớt bóng gió ám chỉ một chút, cứ việc hỏi thẳng.
Còn nếu Lục Phỉ Chi thể hiện vẻ khổ sở chán ghét, hắn sẽ khuyên y trước tiên tìm hiểu thực hư, sau đó hãy quyết định.Rốt cuộc điều quan trọng