Edit: LazyGirl.
——————
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Chu Lệnh Hành ngẩng đầu lên nhìn.
Sau khi thấy rõ người vừa mở cửa, liền thở phào. Ở thời điểm quan trọng này, anh không thể nào giữ được sự bình tĩnh thường ngày của mình nếu lỡ có nhìn thấy Tô Hành dù chỉ 1 giây.
Tôn Hòa nhìn Chu Lệnh Hành, giả vờ ngạc nhiên: "Sao lên lầu nghỉ ngơi nãy giờ mà vẫn còn ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn gì ở đây? Nghỉ ngơi kiểu gì vậy?"
Chu Lệnh Hành cười nhạt: "Anh cũng thấy mà?"
Tôn Hòa cười theo: "Sao? Giờ mới chịu thừa nhận hả?"
Người đàn ông trên giường thản nhiên khoanh tay ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút xấu hổ nào. 囧
"Suy đoán của anh đã trở thành sự thật cách đây 1 tiếng đồng hồ."
Tôn Hòa tính trêu chọc tiếp, nhưng không ngờ Chu Lệnh Hành lại nói toẹt ra hết rồi.
"Phát hiện muộn cũng không phải chuyện gì xấu, chỉ cần theo đuổi thành công sớm sớm là được."
Tôn Hòa nhướng mày: "Nhanh như vậy đã có kế hoạch tiếp theo rồi à?" rồi cười xấu xa nói: "Nói anh biết đi? Anh sẽ tư vấn giúp cậu."
Chu Lệnh Hành mặt không đổi sắc, từ trong miệng thốt ra hai chữ.
"Sắc / dụ."
"Phụt —— ha ha ha ha ha ha ha!"
Tôn Hòa bật cười.
Anh vừa mới nghe được cái gì cơ?? Sắc / dụ??
Mẹ nó chứ sắc / dụ.
Chu Lệnh Hành cũng thừa biết thể nào Tôn Hòa cũng sẽ có cái biểu cảm này, chỉ lạnh lùng liếc cái người đang cười muốn chảy nước mắt kia.
Chờ Tôn Hòa cười cho đã, Chu Lệnh Hành trầm giọng nói: "Bộ không được à?"
Một biểu tình nghiêm túc đến đáng sợ.
Tôn Hòa xoa xoa lau lau nước mắt, ý cười vẫn chưa hết: "Được, được chứ, hoàn toàn được luôn! Nhưng mà anh muốn hỏi một chút, cậu tính sắc / dụ như thế nào?"
Chu Lệnh Hành không hề đáp lại, thản nhiên ngồi lướt điện thoại, một bộ dáng vô cùng đắc ý.
Nhưng trong lòng thì đang lo lắng bất an, anh thậm chí còn chưa hề suy xét đến vấn đề này.
Lướt Weibo một lúc, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
Hình như anh chỉ mới cho Tô Hành một cái like à? Còn Tiểu Bản với Wave thì lại lên tiếng ủng hộ cô trên Weibo.
Hình như anh làm hơi hời hợt quá thì phải.
Chu Lệnh Hành yên lặng bắt đầu gõ chữ.
【 Chuyển phát Weibo // Im lặng xíu nào. 】
Không đủ khí thế thì phải. Xóa đi, gõ lại đã.
【 Chuyển phát Weibo // Câm miệng hết đi. 】
Có đơn giản quá không ta? Không được không được.
【 Chuyển phát Weibo // Không phục ra solo, tiếp hết. 】
Câu này cũng không tệ, Chu Lệnh Hành vừa lòng gật gật đầu, ấn xuống đăng lên.
Vừa đăng Weibo xong, anh cũng không quan tâm bình luận nhiều hay ít, khóa di động ném lên tủ đầu giường.
Tôn Hòa lẳng lặng xem một loạt động tác của Chu Lệnh Hành, dở khóc dở cười.
Lại nhìn tới khuôn mặt tràn đầy ý xuân của Chu Lệnh Hành, trong lòng cảm thấy có quỷ, sao cảm giác như vừa mới bị thồn cẩu lương vậy trời?
Còn không kịp phòng bị.
*
Đến giờ cơm tối, Lão Ngư liền xung phong nhận việc đánh thức Chu Lệnh Hành.
Có thể là sức công kích của Lão Ngư quá hung mãnh, hoặc cũng có thể là do Chu Lệnh Hành còn mãi suy xét sắc dụ như thế nào.
Chung quy lại là đến khi xuống lầu, sắc mặt của Chu Lệnh Hành vô cùng xấu.
Ngày thường chỉ uy nghiêm thôi đã khiến Lão Ngư run bần bật rồi, nhưng mà nay có đồ ăn ngon nên cậu hoàn toàn không để Chu Lệnh Hành vào mắt. Đầu óc chỉ toàn nào là mì sợi, cá sống cắt lát, sushi. Y như con ruồi bọ không ngừng chuyển động trong phòng khách, sốt ruột muốn lao ra khỏi lồng giam.
Tô Hành khẽ nhếch miệng: "Đi ăn ở nhà hàng nào?"
"Tới quán thịt nướng mới khai trương kia đi! Ở đó còn có thịt nướng Nhật Bản nữa!" Lão Ngư lập tức nhảy lên, hai mắt lấp lánh.
Tô Hành nghe vậy, nhìn về phía Chu Lệnh Hành, trưng cầu ý kiến.
Ngay khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, Chu Lệnh Hành lập tức xoay người: "Đi thôi."
Anh không muốn đứng bất động ở đây thêm một giây nào nữa.
Vì phòng ngừa mọi người không thể ngồi chung một xe như đợt trước, Tôn Hòa lần này kêu xe bảy chỗ trước cho chắc."
Tô Hành thầm thở dài trong lòng, lại mất một cơ hội được ở riêng với nhau rồi.
Vừa bước vào cửa quán, mùi thịt nướng đã tràn ngập trong không khí.
Lão Ngư nhanh chân ngồi xuống, lấy thực đơn bắt đầu gọi món.
Wave đang định cười nhạo một phen, đột nhiên nhìn thấy quầy rượu, hai mắt liền sáng lên, bước qua xem.
Nghiên cứu một lát, Wave hưng phấn mở miệng: "Ăn thịt không thì sao ngon được, chúng ta uống thêm chút rượu đi!"
Tiểu Bản cùng Lão Ngư chỉ lo chăm chú nhìn thực đơn, đối với lời đề nghị của Wave thì mắt điếc tai ngơ.
Nhưng Tôn Hòa thì lại gật đầu tán đồng đầu tiên, "Được thôi, vừa lúc không có trận thi đấu nào, sẵn dịp thả lỏng xíu."
Cuối cùng, nhìn sang Tô Hành phía đối diện: "Em uống rượu được không?"
Tô Hành nhún vai, "Đều được."
Chu Lệnh Hành nhìn vẻ mặt tự nhiên của cô, khẽ nhíu mày.
Bộ cô ấy không ý thức được con gái uống rượu rất nguy hiểm à?
Chu Lệnh Hành giả vờ ho hai tiếng: "Ăn ra ăn, uống cái gì mà uống."
Tôn Hòa hiểu rõ, chỉ cười chứ không nói.
Wave thì quyết tâm phải uống rượu cho bằng được, gào nói: "Nhiều người như vậy, uống xíu rượu là được."
Thấy Chu Lệnh Hành tính mở miệng cự tuyệt, Wave vội vàng nói: "Hôm nay không phải là sinh nhật Tô Hành sao? Vậy Tô Hành quyết định đi, uống hay không uống!"
Tô Hành sửng sốt, không ngờ cái chủ đề này lại thành ra như vậy.
Cô trộm liếc nhìn Chu Lệnh Hành, cẩn thận nói: "Nếu không thì, uống đi?"
Biểu tình trên mặt Chu Lệnh Hành sụp xuống, Wave không thèm quan tâm, vẫy vẫy tay kêu phục vụ.
"Bên này! Cho e 6 bình rượu gạo, 6 bình rượu mơ, 6 ly bia lớn.... thêm 6 ly rượu trắng nữa đi, vậy đi."
Chỉ uống có một xíu? Khái niệm đó không tồn tại.
Người phục vụ cười tươi như hoa, nhanh chóng chạy về quầy thu ngân chốt đơn, còn cùng người phục vụ khác vui vẻ nói chuyện: "Rượu tồn kho trong quán cuối cùng cũng có thể giảm bớt rồi."
Mọi người liền hóa đá, Tô Hành nhíu mày: "Đây là một chút xíu của cậu à?"
Wave cười đến không thấy mắt đâu: "Này còn không phải là vì chúc mừng sinh nhật cho cô sao?"
Lão Ngư không cho là đúng: "Thôi đi, ai mà không biết cậu mê rượu chứ."
Tô Hành nhàn nhạt lắc đầu: "Hôm nay mới biết được."
Dứt lời, nhìn thấy vẻ mặt Chu Lệnh Hành ngày càng khó coi, đột nhiên có chút thấp thỏm.
Hi vọng bộ dáng uống say của chính mình không quá xấu.
Đồ ăn chưa lên nhưng rượu cũng đã được bưng lên trước.
Tiểu Bản nhìn một bàn đầy rượu, âm thầm nuốt nước miếng.
Nhìn kiểu nào cũng thấy quá khủng bố đi?
Chu Lệnh Hành trầm mặc, lấy bình rượu gạo, tiện tay mở một bình.
Cũng không thèm quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, rót vào chén.
Tự rót xong còn chưa đủ, còn rót thêm cho Wave một chén.
Wave thụ sủng nhược kinh, vội vàng nhận chén rượu, "Lệnh ca, ý anh là sao?"
Chu Lệnh Hành cười nhạo, "Không phải cậu muốn uống rượu sao? Cụng đi."
Tiếp theo, hai chén rượu cụng