Edit: LazyGirl.
——————
Phòng huấn luyện lúc này trong vô cùng vắng vẻ vì một số người đã đi ra ngoài ăn cơm.
Sắc mặt Tô Hành lạnh xuống.
Chu Lệnh Hành cảm nhận được ánh mắt sắc bén của cô, nhất thời nói không nên lời.
Rõ ràng vừa rồi anh cũng mới biết chuyện này mà, sao tự dưng sau khi nhìn thấy ánh mắt như dao chém của cô lia tới lại cảm thấy chột dạ vậy ta?
Một lúc sau, anh giơ tay lên thỏa hiệp, "Anh có thể nói với em, nhưng em không được hành động thiếu suy nghĩ."
Tô Hành nhướng mày, tiếp tục im lặng.
Quyết định như thế nào thì phải nghe anh nói trước đã, cô cũng sợ bản thân sẽ trở nên bốc đồng hơn.
"Hai tháng trước, Tô Mang trở thành giám đốc đội của FHL." Chu Lệnh Hành thở dài, kể hết những gì anh vừa biết, chỉ giấu giếm chuyện anh nhờ Giang Nguyên giúp.
Chỉ cần nhắc đến chuyện liên quan đến Tô Mang, cô lại trở nên lạnh lùng như thế này.
Nếu cô mà biết vì cô nên Giang Nguyên bị đổi đi, không biết sẽ trở nên như thế nào nữa.
Sau khi nghe những lời giải thích ngắn gọn của anh, Tô Hành nhanh chóng hiểu ra những chuyện này đều do Tô Mang gây ra.
Nhưng có một số chỗ cô vẫn không hiểu, nên hỏi, "Nhưng tại sao em ấy lại có ác cảm với Giang Nguyên? Dù sao thì Giang Nguyên cũng là chủ lực của FHL mà."
Chu Lệnh Hành nhún vai, mở to mắt nói, "Em gái của em thiếu chỉ số IQ như vậy. Nếu anh mà biết được lí do vì sao, không lẽ IQ của anh lại bằng IQ của cô ta sao?"
Tô Hành nhìn kỹ biểu cảm của anh tới mức suýt nữa thì anh đã đầu hàng, lúc này cô mới miễn cưỡng tạm tin.
Anh thở phào nhẹ nhõm, lại nói, "Giang Nguyên kêu anh gần đây cẩn thận hơn, có thể Tô Mang sẽ còn làm ra những chuyện khác."
"À." Tô Hành cười lạnh, "Nếu vậy thì còn phải xem em ấy có năng lực đó không đã."
Nhìn thấy vẻ mặt mỉa mai của Tô Hành, Chu Lệnh Hành cảm thấy nhột không thể tả.
Nhịn không được xoa xoa đầu cô.
Những sợi tóc mềm mại kèm theo một ít hơi ấm lướt qua lòng bàn tay anh, xúc cảm thật tuyệt vời.
Tô Hành nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Rõ ràng cô biểu hiện như mèo con đang giương nanh múa vuốt, nhưng mà sao phản ứng của anh lại khiến cô cảm thấy mình giống như một thỏ con ngoan ngoãn để yên cho anh vuốt ve vậy?
Mặc dù Chu Lệnh hành không nói rõ ràng, nhưng trong lòng cô lại biết rõ.
Giang Nguyên rời đội, ít nhiều gì cũng liên quan đến cô.
Nếu không phải vì cô, Tô Mang sẽ không đến FHL làm giám đốc đội, Giang Nguyên cũng sẽ không bị đổi đi.
Không phải là cô coi trọng bản thân, nhưng suy đoán là như vậy.
Tay của Chu Lệnh Hành vẫn đang đặt ở trên đầu Tô Hành, "Đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì." Tô Hành lắc đầu, vô tình khiến tay anh rơi xuống.
Cô muốn hoàn toàn đánh bại FHL ở trên sân thi đấu, để cho em ấy biết quyết định đổi Giang Nguyên đi là một quyết định sai lầm như thế nào.
Khuôn mặt tươi cười của Giang Nguyên hiện lên trong đầu cô, cô đột nhiên cảm thấy áy náy.
Một người luôn nghiêm túc trong trò chơi, luôn kiên định với ước mơ, chưa giành được quán quân thì không tính làm gì, nhưng cũng không nên rời sân thi đấu theo cách này.
So với ước mơ cả đời của người khác, một chút rắc rối của bản thân cô có là gì?
*
Trong khoảng thời gian này, Tô Mang như ngồi trong dầu sôi lửa bỏng.
Khoản tiền kếch xù do đền bù tiền vi phạm hợp đồng của Giang Nguyên cùng với mức lương giá trên trời của Lý Vĩnh Nguyên đã khiến công ty tổn thất không ít.
Mặc dù ngày đó, Đỗ Nhược đã đưa ra quyết định cuối cùng ở phòng họp, nhưng Tô Mang lại là người khởi xướng nên không tránh khỏi bị chỉ trích.
"Tôi vốn không đồng ý việc đổi Giang Nguyên đi, cậu ấy đã cống hiến rất nhiều cho FHL. Giờ có ứng cử viên sáng giá nên mới đuổi cậu ấy đi, người khác sẽ nghĩ gì về chúng ta?"
"Đổi cậu ấy đi thì cũng được thôi, nhưng tại sao lại không nói cho cậu ấy biết trước một tiếng, để nháo đến mức này. Cũng may Giang Nguyên là một người biết phân biệt phải trái, chứ không thì không biết chuyện thị phi nào sẽ xảy ra nữa."
"Mấy người làm giám đốc quản lý bao lâu rồi, lăn lộn ngoài đời lâu như vậy, tại sao lại kéo đội đi xuống?"
Sau khi nói xong, giọng điệu của Đỗ Kỳ Phong vốn đã nghiêm nghị, bây giờ vẻ nghiêm nghị này còn được phóng đại hơn, khiến Tô Mang không khỏi run rẩy.
Cô đứng yên tại chỗ không nói lời nào, hơi cúi đầu, "Mấy năm nay FHL đều tiến được vào vòng chung kết thế giới LOL, nhưng lần nào cũng dừng chân trước tứ kết, cứ vậy hoài thì sẽ không bao giờ tiến bộ được. Cháu không nói trước với Giang Nguyên là do lỗi của cháu, nhưng cũng là vì cháu muốn giữ anh ta ở lại làm dự bị, lâu lâu vẫn có thể lên sân thi đấu, ai biết được..."
Đỗ Kỳ Phong lắc đầu, "Quên đi, chú không muốn nghe chuyện này nữa, lần này bỏ qua, sau này phải suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, nếu còn có lần sau thì không cần làm giám đốc đội nữa, chú sắp xếp công việc khác cho cháu."
Tô Mang cắn môi muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy thần sắc trên khuôn mặt của Đỗ Kỳ Phong, trong lòng có chút kinh hãi đành phải thôi.
Vốn định tận dụng việc thay đổi người đi rừng để thành công đột nhập vào nội bộ FHL.
Nhưng cô ta lại xem nhẹ vị trí của Giang Nguyên ở trong lòng các đội viên FHL. Từ sau khi biết được Tô Mang là kẻ chủ mưu, hầu như không một ai cho cô ánh mắt tốt.
Sau khi bị Đỗ Kỳ Phong giáo huấn, Tô Mang đành phải tìm đến sự giúp đỡ của Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược lại càng không có thêm thời gian để đối phó giúp Tô Mang, đặc biệt là sau khi thay đổi người đi rừng.
Lý Vĩnh Nguyên hầu như không có kiến thức cơ bản gì về tiếng Trung, hắn ta chỉ có một ít thời gian để học trước khi giải mùa hè diễn ra. Hắn cần phải vượt qua rào cản ngôn ngữ thì mới phối hợp được với đồng đội mới.
Bởi vì Đỗ Nhược cũng có tham gia vào việc quyết định đổi Giang Nguyên đi, vì để chứng minh quyết định này là chính xác, cậu ta càng ngày càng bận. Một mặt phải dạy Lý Vĩnh Nguyên một số từ vựng tiếng Trung cơ bản để thuận tiện cho việc liên lạc, và mặt khác, cậu ta phải học cách để chỉ huy