Hồ Chí Minh , ngày 20 tháng 6 năm 2019
Thành phố những ngày này nắng kinh khủng, cái mùa vừa mưa lại vừa nắng, cho người ta chút cảm thấy mơ hồ miên man về những cơn mưa bay bay hay nặng hạt, có chút kí ức về khoảng thời gian quý giá - khoảng thời gian đã qua.Cô vừa trở về sau một chuyến đi dài ngày, rất dài ngày.Thật mệt mỏi!Vì lí do gì đó mà cô lại nhớ nắng gió nơi Sài Gòn phồn hoa này nhiều đến thế, có thể vì cô sinh ra và lớn lên tại nơi đây, cũng có thể đây là nơi có những người mà cô yêu thương, ừ, có lẽ, hoặc có lẽ là vì tất cả những điều này.Và cũng có lẽ không vì lí do gì, 22:59 phút, cô lại ngồi trước máy tính để ghi lại những dòng này. Vụng về quá, cô còn chẳng phải một người có năng khiêú viết văn.Cô đang nghe Somewhere- nhẹ nhàng, cô yêu những khúc nhạc này. Có thể cô chẳng phải nhà văn xuất chúng, cũng chẳng phải là nữ chính trong một câu chuyện ngôn tình naò để có thể thêu dệt nên một câu chuyện tình yêu đẹp như tranh vẽ, cô chỉ là một hạt cát giữa biển người mông mênh, hay cũng chỉ là nhân vật chính trong cuộc đời của chính mình, là cơn gió thoảng qua cuộc đời ai đó.Cô đang ghi những dòng này, không có ý định dạy cho ai điều gì, cũng không có ý định sẽ gửi cho ai đó, cũng sẽ không thay đổi điều gì hay cũng không mong qua câu chữ, cuộc sống sẽ bớt khắc nghiệt, vì biết đâu, nó lại còn dữ dội hơn những gì cô mong muốn .Cô nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ, có lẽ là chuyến đi vừa rồi , điều gì đó vẫn nằm trong tâm trí của một người hay quên như cô. --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Thành Phố Hồ Chí Minh, ngày 5 tháng 6 năm 201905:00Cô lê chiếc vali to cùng với chiếc balô màu xanh mượn của cô bạn thân ra khỏi cửa nhà. Cô đang sẵn sàng để ra sân bay. Cô sẽ bay Hà Nôi, vì một quyết định quan trọng nhất đời cô.Sân bay đông quá, trông chẳng muốn xếp hàng nữa. Mùa hè, đông đúc và nhộn nhịp , người người kéo nhau đi du lịch.Cô chợt buồn cười, đã bao lâu rồi cô đã không quan tâm đến những ngày nghỉ, những ngày dạo chơi…chắc là từ khi cô quyết định trao cuộc đời mình cho người con trai đó, cho gia đình đó, để rồi cô lại thoi thóp giết chết mình trong cuộc hôn nhân đầy đau khổ đó, và rồi lại tự mình vùng vẩy thoát khỏi vũng bùn đó. Cô thở phào nhẹ nhõm, qua rồi những ngày cô chỉ muốn chạy thật chậm ngoài đường dù mưa hay nắng chỉ vì sợ phải bước vào ngôi nhà đó. Cô cười vì ngày hôm nay cô có thể lại là chính mình, là cô gái tự do vui vẻ, không mắt ngấn lệ hay những lời tệ hại rằng cô ổn hơn bao giờ hết.09:00Nhanh nhỉ, Hà Nội giờ cách Sài Gòn chỉ một giấc ngủ, cô đau đầu quá, cái nắng nơi đây chưa bao giờ là dễ chịu.Khách sạn ở Hà Nội không phải là sự lựa chọn đúng đắn cho cô lúc này, một mình thôi mà, thật quá tốn kém, cô cháy túi rồi.Cô bắt grab về nhà chị họ mình, chưa bao giờ dễ dàng để nói chuyện với anh chị em họ của mình, chắc là do cách sống của cô khác, chắc là do khác biệt vùng miền, ừ, đúng rồi.Tiếng đứa cháu cứ the thé bên tai, khó chịu biết bao giữa cái thời tiết đã không mấy dễ chịu ở nơi hoàn toàn xa lạ. Ngay lúc naỳ cô mong biết bao thời gian trôi qua thật nhanh.Một giấc ngủ trưa ngay lúc này là tất cả những gì cô cần, chưa bao giờ mệt đến vậy, cô cứ ngủ mà không cần bất cứ thiết bị nào để làm mát, vậy mà sao lại dễ chịu đến thế nhỉ, con người thật lạ nhỉ?!Rõ ràng là rất nóng mà, thế nhưng giữa cái nóng đến rát da bỏng thịt ngoaì kia, lại vẫn có thể an yên mà ngủ. Đơn giản như khi trái tim đã quá