Tiếng một bà mẹ đang quát mắng cậu con trai nhỏ giữa trưa hè như xé tan đi cái yên tĩnh giữa khu chung cư cũ vốn đã rất thưa người, dội vào tai nghe thật nhức đầu, làm người ta thêm phần khó chịu trong cái thời tiết vốn đã không thoải mái này._ Mày lại đứng ở đó sao? Đi về nhà ngay, bố mày mà thấy là lại no đòn. Không biết tao đã làm gì mà lại sinh ra cái thứ kì quái như mày._Vừa nắm chặt lấy cổ tay cậu bé mà kéo, bà vừa càu nhàu.Riêng cậu bé, vẫn im lặng như tờ, mắt chỉ đăm chiêu nhìn về một hướng. Trông ánh mắt, dường như cậu đã quen với những câu lau bàu của mẹ, mà hầu như nó chẳng còn ảnh hưởng gì đến cậu nữa.Trong căn hộ ở tầng 4 chung cư, có bóng người đàn ông đang loay hoay mở cửa, vừa thất thểu, ông bước vào nhà quát lớn:_Thằng cò đâu, lấy cho tao ly trà nào, nóng quá đi mất._Nói dứt câu, ông ngồi phịch xuống cái ghế sofa ngay đó, đầu dựa ra sau, mắt nhắm nghiền, khò khè thở._Nước của bố đây ạ!_Cậu bé đặt ly xuống bàn._ Đá của tao đâu? _ Người đàn ông mặt đen nhẻm quát lớn làm câu bé giật nảy mình lùi ra sau._ Dạ...dạ..._ Mày nói to lên nào, sao cứ thỏ thẻ như đứa con gái vậy? NÓI TO LÊN._Dạ nhà hết đá rồi ạ! _Cậu nói to, lại lùi về sau thêm vài bước.Lúc này người đàn ông đứng phát dậy, lăm lăm tiến về phía cậu bé._ Mày không biết đi mua à?Một cái tát trời giáng làm cậu ngã nhào ra đất, bà mẹ đang trong bếp ba chân bốn cẳng chạy ra. Trong căn nhà chưa đầy ba mươi mét vuông, giọng một người đản ông quát mắng, một người phụ nữ ra sức nài nỉ, rồi lại tiếng một đứa con đang khóc, thật hôn độn làm sao, náo loạn cả khu xóm. Nhưng tuyệt nhiên mọi người ở đây chẳng ai nói một lời, bởi lẽ họ đã quá quen với âm thanh này rồi, ngày nào mà chẳng phải nghe.Cách khu chung cư này không xa, có một trường tiểu học lúc nào cũng râm ran tiếng học sinh đọc bài rồi lại vui cười, tiếng cười của trẻ con thật hồn nhiên biết bao. Giờ tan học, những đứa trẻ con trong bộ đồng phục chạy ào ra cổng trường, tạm biệt thầy cô, lao vào vòng tay cha mẹ, trông mới nhộn nhịp làm sao, làm kẹt cứng cả một góc đường. Ở một góc cổng trường có một cô giáo đang vuốt nhẹ lên mái tóc của cậu học sinh, cô thì thầm điều gì đó, cậu học sinh khẽ gật và rồi lại quay lưng, lẫn vào dòng học sinh đang nhốn nhào tìm bố mẹ, cô giáo đứng im lìm ở đó, đôi mắt không ngừng nhìn theo bóng lưng của cậu. Cậu đi dọc con đường đi học, im lặng không nói một câu. Về đến chung cư, cậu lại dừng chân trước một của hàng quen thuộc, đăm chiêu nhìn một thứ gì đó, rất lâu, đến lúc mặt trời dần buông xuống, bóng cậu đổ dài phía trước rồi biến mất. Chợt như phát hiện ra một điều gì đó, cậu bước vào trong cửa hàng rồi lại lao ngay ra ngoài, chạy đi đâu đó về phía xa xăm, nơi những ánh đèn đường đang dần được thắp sáng. Nhưng chạy được một đoạn, một bóng người quen thuộc khiến cậu chợt sựng lại, đứng im như chết._ Mày dám trốn học đi chơi à? _Người đang ông dừng nhanh chiếc xe máy, bước xuống,