Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ

Chương 1


trước sau

Một ngày, tôi chợt nhận thấy cuộc sống thật là buồn chán và tẻ nhạt.


    Năm đó tôi tám tuổi.


    Sau này, tôi cũng nhiều lần thấy cuộc sống đáng chán khi thi 

trượt ở tuổi mười lăm, thất tình ở tuổi hăm bốn, thất nghiệp ở tuổi ba 

mươi ba và gặt hái mọi thành công ở tuổi bốn mươi.


    Nhưng tám tuổi có cái buồn chán của tuổi lên tám.


    Đó là cái ngày không hiểu sao tôi lại có ý nghĩ rằng cuộc sống không có gì để mà chờ đợi nữa.


    Rất nhiều năm về sau, tôi được biết các triết gia và các nhà 

thần học vẫn đang loay hoay đi tìm ý nghĩa của cuộc sống và tới Tết Ma 

Rốc họ cũng chưa chắc đã tìm ra.


    Nhưng năm tôi tám tuổi, tôi đã thấy cuộc sống chả có gì mới mẻ để khám phá.


    Vẫn ánh mặt trời đó chiếu rọi mỗi ngày. Vẫn bức màn đen đó buông

 xuống mỗi đêm. Trên mái nhà và trên các cành lá sau vườn, gió vẫn than 

thở giọng của gió. Chim vẫn hót giọng của chim. Dế ri ri giọng dế, gà 

quang quác giọng gà. Nói tóm lại, cuộc sống thật là cũ kỹ.


    Cuộc sống của tôi còn cũ kỹ hơn nữa. Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, 

tôi đã biết tỏng ngày mai những sự kiện gì sẽ diễn ra trong cuộc đời 

tôi.


    Tôi kể ra nhé: Sáng, tôi phải cố hết sức để thức dậy trong khi 

tôi vẫn còn muốn ngủ tiếp. Tất nhiên là trước đó tôi vẫn giả vờ ngủ mê 

mặc cho mẹ tôi kêu khản cả giọng rồi lay lay người tôi, nhưng dĩ nhiên 

tôi vẫn trơ ra như khúc gỗ cho đến khi mẹ tôi cù vào lòng bàn chân tôi. 

Khi đặt chân xuống đất rồi, tôi phải đi đánh răng rửa mặt, tóm lại là 

làm vệ sinh buổi sáng trước khi bị ấn vào bàn ăn để uể oải nhai chóp 

chép một thứ gì đó thường là không hợp khẩu vị. Mẹ tôi luôn luôn quan 

tâm đến sức khỏe và cụ thể hoá mối quan tâm của mình bằng cách bắt tôi 

(và cả nhà) ăn những món ăn có nhiều chất dinh dưỡng trong khi tôi chỉ 

khoái xực những món mà bà cho rằng chẳng bổ béo gì, như mì gói chẳng 

hạn.


    Quan tâm đến sức khoẻ là điều tốt, và càng lớn tuổi mối quan tâm

 đó càng tỏ ra đúng đắn. Chẳng ai dám nói quan tâm như vậy là điều không

 tốt. Tôi cũng thế thôi. Khi tôi trưởng thành, có nhà báo phỏng vấn tôi,

 rằng giữa sức khoẻ, tình yêu và tiền bạc, ông quan tâm điều gì nhất? 

Lúc đầu tôi nói nhiều về tình yêu, về sau tôi nói nhiều hơn về sức khoẻ.

 Tôi phớt lờ tiền bạc, mặc dù tôi nhận thấy đó là một bất công: tiền bạc

 chưa bao giờ được con con người ta thừa nhận là mối quan tâm hàng đầu 

dù tiền bạc ngày nào cũng chạy đi mua quà tặng cho tình yêu và thuốc men

 cho sức khoẻ.


    Nhưng thôi, đó là chuyện của người lớn - chuyện sau này. Còn 

tôi, lúc tám tuổi, tôi chỉ nhớ là tôi không thích ăn những món bổ dưỡng.

 Nhưng tất nhiên là tôi vẫn buộc phải ăn, dù là ăn trong miễn cưỡng và 

lười nhác, và đó là lý dó mẹ tôi luôn than thở về tôi.


    Ăn xong phần ăn buổi sáng (chả sung sướng gì), tôi vội vàng truy

 lùng sách vở để nhét vào cặp, nhặt lên đầu tivi một quyển, trên đầu tủ 

lạnh một quyển khác và moi từ dưới đống chăn gối một quyển khác nữa, dĩ 

nhiên bao giờ cũng thiếu một món gì đó, rồi ba chân bốn cẳng chạy vù ra 

khỏi nhà.


    Trường gần nhà nên tôi đi bộ, nhưng thực tế thì tôi chưa bao giờ

 được thưởng thức thú đi bộ tới trường. Tôi toàn phải chạy. Vì tôi luôn 

luôn dậy trễ, luôn luôn làm vệ sinh trễ, luôn luôn ăn sáng trễ và mất 

rất nhiều thì giờ để thu gom tập vở cho một buổi học. Về chuyện này, ba 

tôi bảo: "Con à, hồi bằng tuổi con, bao giờ ba cũng xếp gọn gàng tập vở 

vào cặp trước khi đi ngủ, như vậy sáng hôm sau chỉ việc ôm cặp ra khỏi 

nhà!". Nhưng hồi ba tôi bằng tuổi tôi thì tôi đâu có mặt trên cõi đời để

 kiểm tra những gì ông nói, bởi khi tôi bằng tuổi ba tôi bây giờ chắc 

chắn tôi cũng sẽ lặp lại với con tôi những điều ông nói với tôi - chuyện

 xếp tập vở trước khi đi ngủ và hàng đống những chuyện khác nữa, những 

chuyện mà tôi không hề làm. Chà, với những chuyện như thế này, bạn đừng 

bao giờ đòi hỏi phải chứng minh. Đôi khi vì một lý do nào đó mà chúng ta

 buộc phải bịa chuyện. Chúng ta cứ lặp lại mãi câu chuyện bịa đó cho đến

 một ngày chúng ta không nhớ có thật là chúng ta bịa nó ra hay không, 

rồi sau đó một thời gian nữa nếu cứ tiếp tục lặp lại câu chuyện đó nhiều

 lần thì chúng ta sẽ tin là nó có thật. Thậm chí còn hơn cả niềm tin 

thông thường, đó là niềm tin vô điều kiện, gần như là sự xác tín. Như 

các nhà toán học tin vào định đề Euclide hay các tín đồ Thiên Chúa tin 

vào sự sống lại của Jesus.


    Ôi, nhưng đó cũng lại là những vấn đề của người lớn.


    Tôi kể tiếp câu chuyện của tôi hồi tám tuổi.


    Như vậy, ra khỏi nhà một lát thì tôi tới trường.


    Trong lớp tôi luôn luôn ngồi ở bàn chót. Ngồi bàn chót thì tha 

hồ tán gẫu, cãi cọ, cấu véo hay giở đủ trò nghịch ngợm mà không sợ bị cô

 giáo phát hiện, nhưng điều hấp dẫn nhất ở vị trí tối tăm đó là ít khi 

bị kêu lên bảng trả bài.


    Điều đó có quy luật của nó. Bạn nhớ lại đi, có phải bạn có rất 

nhiều bạn bè, yêu quí rất nhiều người nhưng không phải lúc noà bạn cũng 

nhớ tới họ. Bộ nhớ chúng ta quá nhỏ để chứa cùng lúc nhiều khuôn mặt hay

 nhiều cái tên, chỉ khi nào nhìn thấy người đó ngoài phố hay bắt gặp cái

 tên đó trong một mẩu tin trên báo chẳng hạn thì chúng ta mới chợt nhớ 

ra và cảm động thốt lên “Ôi, đã lâu lắm mình không gặp nó. Năm ngoái 

mình kẹt tiền, nó có cho mình vay năm trăm ngàn!”.


    


    Cô giáo của tôi cũng vậy thôi. Làm sao cô có thể nhớ tới tôi và 

kêu tôi lên bảng trả bài khi mà cô không thể nào nhìn thấy tôi giữa một 

đống đầu cổ lúc nhúc che chắn trước mặt.


    Ngày nào cũng như ngày nào, tôi ngồi đó, vừa xì xầm trò chuyện 

vừa cựa quậy lung tung, và mong ngóng tiếng chuông ra chơi đến chết 

được.


    Trong những năm tháng mà người ta gọi một cách văn hoa là mài 

đũng quần trên ghế nhà trường (tôi thì nói thẳng là bị giam cầm trong 

lớp học), tôi chẳng thích được giờ nào cả, từ giờ toán, giờ tập viết đến

 giờ tập đọc, giờ chính tả. Tôi chỉ thích mỗi giờ ra chơi.


    Ra chơi có lẽ là điều tuyệt vời nhất mà người lớn có thể nghĩ ra

 cho trẻ con. Ra chơi có nghĩa là những lời vàng ngọc của thầy cô tuột 

khỏi trí nhớ nhanh như gió, hết sức trơn tru. Ra chơi có nghĩa là được 

tháo cũi sổ lồng (tất nhiên sau đó phải bấm bụng chu vào lại), là được 

tha hồ hít thở không khí tự do.


    Suốt những năm đi học, tôi và lũ bạn đã sử dụng những khoảng 

khắc tự do hiếm hoi đó vào việc đá bóng, bắn bi, nhưng thường xuyên nhất

 và hăng hái nhấ là những trò rượt đuổi, đánh nhau hay vật nhau xuống 

đất cho đến khi không đứa nào còn ra hình thù một học sinh ngoan ngoãn 

nữa mới thôi, tức là lúc khuỷu tay đã trầy xước, mắt đã bầm tím, chân đi

 cà nhắc và áo quần thì trông còn tệ hơn mớ giẻ lau nhà.


    Tại sao tôi không kể giờ ra về vào đây. Vì ra về có nghĩa là rời

 khỏi một nhà giam này để đến một nhà giam khác, y như người ta chuyển 

trại cho các tù nhân, có gì hay ho đâu.


    Tôi không nói quá lên đâu, vì ngày nào chào đón tôi ở đầu ngõ 

cũng là khuôn mặt lo lắng của mẹ tôi và khuôn mặt hầm hầm của ba tôi.


    - Trời ơi, sao ngày nào cũng ra nông nỗi này thế hả con?


    Đại khái mẹ tôi nói thế, giọng thảng thốt, vừa nói vừa nắn nót 

cánh tay rướm máu của tôi như để xem nó sắp rụng khỏi người tôi chưa.


    Ba tôi thì có cách nói khác, rất gần với cách rồng phun lửa:


    - Mày lại đánh nhau rồi phải không?


    - Con không đánh nhau. Tụi bạn đánh con và con đánh lại.


    Tôi nói dối (mặc dù nói dối như thế còn thật hơn là nói thật) và

 khi ba tôi tiến về phía tôi với dáng điệu của một cơn bão cấp mười tiến

 vào đất liền thì mẹ tôi đã kịp kéo tôi ra xa:


    - Ông ơi, con nó đã nát nhừ ra rồi!


    Mẹ tôi có cách nói cường điệu rất giống tôi, tôi vừa chạy theo bà vừa cười thầm về điều đó.


    Sau đó, không nói thì ai cũng biết là tôi bị mẹ tôi tống vào nhà

 tắm. Khi tôi đã tinh tươm và thơm phức như một ổ bánh mì mới ra lò thì 

mẹ tôi bắt đầu bôi lên người tôi đủ thứ thuốc xanh xanh đỏ đỏ khiến tôi 

chẳng mấy chốc đã rất giống một con tắc kè bông.


    Dĩ nhiên là từ đó cho tới bữa cơm, tôi không được phép bước ra 

khỏi nhà để tránh phải sa vào những trò đánh nhau khác hấp dẫn không kém

 với bọn nhóc trong xóm, những đối thủ thay thế hết sức xứng đáng cho 

tụi bạn ở trường.


    Ăn trưa xong thì tôi làm gì vào thời tôi tám tuổi?


    Đi ngủ trưa!


    Trên thế giới rộng lớn này, có lẽ có rất nhiều đứa nhóc trạc 

tuổi tôi đều bị các bậc phụ huynh cột chặt vào giấc ngủ trưa theo cái 

cách người ta cột bò vào cọc để chúng khỏi chạy lung tung mà hậu quả là 

thế nào hàng xóm cũng kéo đến nhà chửi bới om sòm.


    Chứ thực ra với một đứa bé tám tuổi thì giấc ngủ trưa chẳng có 

giá trị gì về mặt sức khoẻ. Khi tôi lớn lên thì tôi phải công nhận giấc 

ngủ trưa đối với một người lớn tuổi đúng là quý hơn vàng. Lớn tuổi thì 

sức khoẻ suy giảm. Làm việc nhiều thì đầu nhức, mắt mờ, lưng mỏi, tay 

run, giấc ngủ ban đêm vẫn chưa đủ liều để sửa chữa thành công những chỗ 

hỏng hóc của cơ thể. Buổi trưa phải chợp mắt thêm một lát thì buổi chiều

 mới đủ tỉnh táo mà không nện búa vào tay hay hụt chân khi bước xuống 

cầu thang.


    


    Nhưng nếu bạn sống trên đời mới có tám năm thì bạn không có lý 

do chính đáng để coi trọng giấc ngủ trưa. Với những dân tộc không có 

thói quen ngủ trưa, như dân Mỹ chẳng hạn, trẻ con càng không tìm thấy 

chút xíu ý nghĩa nào trong việc phải leo lên giường sau giờ cơm trưa.


    Hồi tôi tám tuổi dĩ nhiên tôi không có được cái nhìn thông thái 

như thế. Nhưng tôi cũng lờ mờ nhận ra khi ba tôi đi ngủ thì bôi buộc 

phải đi ngủ, giống như một con cừu còn thức thì người chăn cừu không yên

 tâm chợp mắt vậy.


    Tôi nằm cựa quậy bên cạnh ông trên chiếc đi-văng, thở dài thườn 

thượt khi nghĩ đến những quả đấm mà lũ bạn nghịch ngợm đang vung lên 

ngoài kia.


    - Đừng cựa quậy! Cựa quậy hoài thì sẽ không ngủ được!


    Ba tôi nói, và tôi vờ nghe lời ông. Tôi không cựa quậy nhưng mắt vẫn mở thao láo.


    - Đừng mở mắt! Mở mắt hoài thì sẽ không ngủ được!


    Ba tôi lại nói, ông vẫn nằm ngay ngắn nên

tôi nghĩ là ông không 

nhìn thấy tôi mở mắt, ông chỉ đoán thế thôi. Chẳng may cho tôi là lần 

nào ông cũng đoán đúng.


    Tôi nhắm mắt lại, lim dim thôi, mi mắt vẫn còn hấp háy, nhưng tôi không thể nào bắt mi mắt tôi đừng hấp háy được.


    Một lát, ba tôi hỏi:


    - Con ngủ rồi phải không?


    - Dạ rồi.


    Tôi đáp, ngây ngô và ngoan ngoãn, rơi vào bẫy của ba tôi một cách dễ dàng.


    Tôi nằm như vậy, thao thức một lát, tủi thân và sầu muộn, rồi thiếp đi lúc nào không hay.


    Khi tôi thức dậy thì đường đời của tôi đã được vạch sẵn rồi. Tôi

 đi từ giường ngủ đến phòng tắm để rửa mặt rồi từ phòng tắm đi thăng tới

 bàn học để làm một công việc chán ngắt là học bài hoặc làm bài tập.


    Thỉnh thoảng tôi cũng đựoc phép chạo ra đằng trước nhà chơi với 

lũ trẻ hàng xóm nhưng trước ánh mắt giám sát của mẹ tôi (từ một vị trí 

bí hiểm nào đó đằng sau các ô cửa mà mãi mãi tôi không khám phá được), 

tôi chỉ dám chơi những trò ẻo lả như nhảy lò cò hay bịt mắt bắt dê, đại 

khái là những trò dành cho bọn con gái hay khóc nhè. (Về sau, tinh khôn 

hơn, tôi đã biết cách ỉ ôi để mẹ tôi thả tôi qua nhà hàng xóm, nhờ đó 

một thời gian dài tôi đã có cơ hội làm những gì tôi thích).


    Chơi một lát, tôi lại phải vào ngồi ê a tụng bài tiếp, càng tụng càng quên, nhưng vẫn cứ tụng cho mẹ yên lòng đi nấu cơm.


    Từ giây phút này trở đi thì đời sống của tôi tẻ nhạt vô bờ bến.


    Tôi uể oải học bài trong khi chờ cơm chín. Cơm chín rồi thì tôi uể oải ăn cơm trong khi chờ tiếp tục học bài.


    Tivi tiveo hiếm khi tôi mó thay vào được, trông nó cứ như một 

thứ để trang trí. Bao giờ cũng vậy, tôi chỉ được rời khỏi bàn học khi 

nào tôi đã thuộc tất cả bài vở của ngày hôm sau.


    Ba tôi là người trực tiếp kiểm tra điều đó. Khác với mẹ tôi, ba 

tôi là người kiên quyết đến mức tôi có thể cảm tưởng ông sẽ thăng tiến 

vùn vụt nếu vô ngành cảnh sát, toà án hay thuế vụ. Ông không bao giờ lùi

 bước trước những giọt nước mắt của tôi, dù lúc đó trông tôi rất giống 

một kẻ sầu đời đến mức chỉ cách cái chết có một bước chân.


    - Con học bài xong rồi ba. - Thường thì tôi mở miệng trước.


    Ba tôi tiến lại và nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ:


    - Chắc không con?


    - Dạ, chắc!


    Tôi mau mắn đáp và khi ba tôi bắt đầu dò bài thì tôi lập tức phủ

 nhận sạch trơn sự quả quyết của mình bằng cách ngắc ngứ ngay ở chỗ mà 

tôi nghĩ dù có va đầu phải gốc cây tôi cũng không thể nào quên được.


    - Học lại lần nữa đi con!


    Ba tôi nhún vai nói và quay đi với tờ báo vẫn cầm chặt trên tay,

 rõ ràng ông muốn gửi đến tôi thông điệp rằng ông sãn sàng chờ đợi tôi 

cho dù ông buộc phải đọc tới mẩu rao vặt cuối cùng khi không còn gì để 

mà đọc nữa.


    Qua cái cách ông vung vẩy tờ báo trên tay, tôi e rằng ẩn ý của 

ông còn đi xa hơn: có vẻ như nếu cần, ông sẽ bắt đầu đọc lại tờ báo đến 

lần thứ hai và hơn thế nữa. Nghĩ vậy, tôi đành vùi đầu vào những con chữ

 mà lúc này đối với tôi đã như những kẻ tử thù, tâm trạng đó càng khiến 

tôi khó mà ghi nhớ chúng vô đầu óc.


    Cho nên các bạn cũng có thể đoán ra khi tôi đã thuộc tàm tạm, 

nghĩa là không trôi chảy lắm thì cơ thể tôi đã bị giấc ngủ đánh gục một 

cách không thương tiếc và thường thì tôi lết vào giường bằng những bước 

chân xiêu vẹo, nửa tỉnh nửa mê trước ánh mắt xót xa của mẹ tôi.


    Như vậy, tóm lại là đã hết một ngày.  

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện