Loại cảm giác này thật là làm cho cô thẹn thùng nha!
“Thật!” Kỳ Trâm bất đắc dĩ thở dài, thật sự không có cách với tiểu nha đầu này! Độ dày da mặt của cô bé này thật tốt, đối với loại chuyện này không hề thẹn thùng.
Bất quá, nên nói chuyện nào mới tốt...
Quan sát bài tập của Thiên Khởi, trong lòng có chút phiền não.
“Thời gian sắp hết rồi, hôm nay dừng lại ở đây!”
Kỳ Trâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã 8 giờ rưỡi rồi, cần phải về.
Thời gian tự học buổi tối đã qua một nửa, cô phải nhanh trở lại ký túc xá, đỡ phải sau khi buổi tối tự học kết thúc phải cướp phòng tắm.
Đây là thống khổ dừng chân, cái gì dùng đều phải công cộng...!Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không muốn về nhà ở...!lại có thể ở ký túc xá cùng mọi người chen chúc!
Ngày nghỉ trước kia có thể đến chỗ của Kỳ Huy, từ sau khi anh có bạn gái, cô cũng không tiện đến.
Bên cạnh cô cũng nhiều thêm một người đàn ông...
Cuộc sống, thật sự rất kỳ diệu!
Khi cô cho là mình sẽ cô đơn đến cùng thì không nghĩ tới bên cạnh lại sẽ xuất hiện một người khác, anh lặng lẽ thay đổi cuộc sống của cô, mà cô...!cũng không có bài xích quá lớn, thay đổi theo...
Như vậy, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Gần đây khi nghĩ đến Tống Trọng Hi, trong lòng Kỳ Trâm luôn luôn có một tia ngọt ngào, sau đó lại trộn lẫn một chút nghi vấn, nhưng mà không thể nào mở miệng hỏi đến.
“Đúng vậy! Thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh.” Thấy sắc mặt hơi lo nghĩ của Kỳ Trâm, Thiên Khởi gật gật đầu, không có tiếp tục giữ người, cực kỳ thức thời.
“Đúng vậy, tuần thứ Tư rất nhanh tới rồi, em học bài tốt đó.” Kỳ Trâm sờ sờ đầu Thiên Khởi, muốn cô ở nhà ngoan ngoãn đợi, đừng có chạy lung tung.
“Biết rồi! Cứ xem người ta là con nít.” Chu cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ giọng phàn nàn.
“Em vốn là con nít mà! Phải ngoan ngoãn học bài đó...” Sau khi dặn dò, Kỳ Trâm mới cầm ba lô lên rời đi.
“Em cứ ở trong nhà, không cần phải đi ra tiễn chị...!Đi ra cảm lạnh sẽ không tốt...” Săn sóc dặn dò từ cửa chính đóng mà biến mất, Thiên Khởi tùy tiện cầm một chiếc áo lông mặc vào, nhanh chóng chạy lên sân thượng, đôi mắt trông mong nhìn Kỳ Trâm rời đi.
Thấy Kỳ Trâm đi, cô ngây ngốc đứng ở sân thượng, hồn phách coi như cũng đi theo Kỳ Trâm.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi!” Quản gia nâng cuống họng,