“Đương nhiên là thật! Trọng Hi, anh là người yêu của em, A Tĩnh chỉ là bạn của em...!Em phân chia cực kỳ tinh tường! Anh không nên suy nghĩ bậy bạ, được không?” Cẩn thận dụ dỗ người đàn ông phía sau, Kỳ Trâm đột nhiên có cảm giác mình mới là đàn ông...
Mặc kệ ai là đàn ông, ai là con gái...!Cũng không quan trọng!
Quan trọng là! Cô rất quan tâm tâm tình của Tống Trọng Hi, Tống Trọng Hi nhất định phải vui vẻ.
“Em cách Đồ Tĩnh xa một chút, anh sẽ không suy nghĩ lung tung.” Anh tức giận hưởng ứng, xoay người người yêu lại, bốn mắt tương đối với cô.
Kỳ Trâm chứng kiến u buồn và phẫn nộ trong mắt Tống Trọng Hi...!Hốc mắt có chút ẩm ướt, mũi hiện đỏ...
Hắc hắc, thật sự đã khóc sao?
Tâm tình của anh tại đáy mắt của cô, không chỗ nào che dấu.
Nhưng anh tựa hồ cũng không muốn giấu diếm, nhưng trực tiếp thế này thật làm cô ngạc nhiên.
Kỳ Trâm thật sự bị đánh bại! Không còn có lời nói xạo khác.
“Em thề với anh, hiện tại em chỉ yêu một mình anh! Cũng chỉ làm chuyện kia với anh, cầu xin anh tin tưởng em, em và Đồ Tĩnh thật sự không quan hệ, một chút quan hệ cũng không có.” Kỳ Trâm cảm giác tội ác sâu nặng, không ngừng giải thích tâm tình với người yêu.
“...!Trước kia em có yêu ai chưa?” Nghe được trọng điểm che dấu trong thông báo, Tống Trọng Hi đuổi theo muốn có đáp án chính xác.
Aizzz, đàn ông này như thế nào? Sao khó đoán như vậy a?
Có một đáp án, đổi truy vấn một chuyện khác? Nhưng cô căn bản không muốn nói cảm giác của cô với Kỳ Huy...
Cũng không muốn lừa gạt anh...!cô nên đối anh như thế nào cho phải?
“Mặc kệ trước kia em ‘thầm mến’ ai, hiện tại...!Em với anh cùng một chỗ, không phải sao?” Kỳ Trâm cường điệu từ thầm mến, né tránh giải đáp chính xác.
“Là như thế này sao.” Tống Trọng Hi tâm không cam tình không muốn hồi phục.
“Em như vậy đủ yêu anh không?” Hai tay chủ động ôm cổ người yêu, đưa lên cặp môi đỏ mọng, nhiệt liệt hôn anh.
Đầu lưỡi của cô linh xảo li3m nhai trở lại, khiêu khích cảm quan của anh, nhen nhóm d*c vọng giấu trong cơ thể anh...
Người yêu chủ động, Tống Trọng Hi rất hài lòng.
“Ừ...!Ừ...” Anh cũng tranh thủ ôm lại cô, đền bù tổn thất cho cô, anh rất vui vẻ, “Tiểu Trâm, anh còn muốn...”
Thân thể hai người dính sát, giữa đôi môi tựa như có từ lực, hấp dẫn bốn phiến môi gần sát.
“Ừ...! nhưng chúng ta còn đang ở văn phòng!” Đối mặt súng hỏa sát tứ chi, Kỳ Trâm có chút bối rối, nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng ngực như có một nhóm bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Trái tim hoàn toàn đánh trống reo hò...!Giống như nói cho cô biết, chân mệnh thiên tử của cô chính là anh!
Tuyệt đối là anh, không cần phải hoài nghi.
“Không sao! Đã tan học.” Tống Trọng Hi cúi đầu xuống, nhẹ mổ môi của cô, ngoài đáp lại còn không ngừng hôn cô.
“Thanh âm sẽ vang ra bên ngoài...” Hai tay cô ôm cổ của anh, thân thể đọng ở trên người anh nhẹ nhàng run rẩy.
Anh há mồm ngậm lỗ tai của cô, lưỡi linh xảo trơn trượt cực kỳ, li3m tai của cô khuếch ra, vành tai...
Kỳ Trâm cũng không biết lỗ tai mình nhạy cảm như vậy, toàn thân lại không còn chút sức lực nào, ngã vào lồng ngực dày rộng của anh, không cách nào nhúc nhích.
“Phòng làm việc của thầy giáo dạy thế, không có nhiều học sinh tới!” Tống Trọng Hi cười khẽ.
Cởi bỏ đồng phục học sinh của cô, nụ hôn của anh kéo dài xuống, từ tai, cổ, đến bả vai, trên da thịt khoẻ mạnh mỹ lệ của cô, lưu lại dấu vết nóng bỏng.
Thân thể của cô