Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát (Edit)

Con Của Ngài Rất Đáng Yêu


trước sau

Kỷ Vô Hoan nhìn chằm chằm Đao Sẹo đi tới rồi ngồi xuống, dùng lan hoa chỉ che giấu để sát vào Lâm Cương, nhỏ giọng nói: “Chờ xem bọn họ hỏi…” cái gì.

Ai ngờ vừa mới để sát vào, lời còn chưa nói xong đã bị Nhiếp Uyên túm tay lôi về.

Người nọ dùng sức quá mạnh, Kỷ Vô Hoan suýt chút nữa ngồi không vững cắm đầu vào bát cơm, hoảng hốt ngao một tiếng, nhanh chóng ổn định thân mình: “Tròn Tròn! Cậu làm gì thế!”

“Não rút còn thêm cả bệnh thoái hoá đốt cột sống?” Nhiếp Uyên biểu đạt cảm xúc ghét bỏ: “Ghê tởm.”

“Cậu mới có bệnh!” Kỷ Vô Hoan xì một tiếng, đột nhiên cầm lấy cổ tay Nhiếp Uyên, ngón tay thon dài men theo cánh tay chui vào cổ tay áo hắn, dưới biểu tình cứng ngắc của Nhiếp Uyên, tiếp tục chui lên trên.

Kỷ Vô Hoan là minh tinh, tất nhiên sẽ chăm sóc da rất kĩ, cho dù là da tay cũng mềm mại mịn màng, sau khi đáp lên tay người nọ thì như một con rắn bò lên trên.

Cậu thấy cơ thể Nhiếp Uyên cứng lại, vì thế ý cười càng đậm.

Nhiếp Uyên mặc sơ mi bó người bên trong áo gió, cứng người lại gần như chiếm hết cả tay áo, Kỷ Vô Hoan không chen lên trước được nữa thì ngừng lại.

Ngón tay lại mò xuống, ở khuỷu tay của đối phương mò tới một vết sẹo, không biết có từ bao giờ, nhưng có vẻ đã lâu rồi, Kỷ Vô Hoan nao nao, đầu ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng sờ lên miệng vết thương vài cái, sau đó cậu duỗi bàn tay ra ôm lấy cánh tay hắn.

Khi làm một loạt động tác này, thanh niên không cười, chăm chú nhìn Nhiếp Uyên, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, trong đôi mắt xinh đẹp có ý tìm tòi, ngay khi hắn nghĩ cậu muốn hỏi gì đó.

Kỷ Vô Hoan đột nhiên đổi biểu cảm, híp mắt phát ra tiếng thở dài thỏa mãn như con mèo nhỏ: “Ý ~ Tròn Tròn, người cậu thật ấm!” Nói xong, tay kia cũng bò lên muốn căng tay áo hắn.

Nhiếp Uyên bắt lấy hai cổ tay cậu, dễ dàng cản lại, nhấn xuống mặt bàn, dù sao thì nữ chủ nhân và quái vật đều ở đây, hắn không dám làm gì quá gây chú ý, thấp giọng quát: “Kỷ ngu ngốc, cậu muốn làm gì?”

“Làm gì đâu, sưởi ấm mà thôi, quỷ hẹp hòi ~” Kỷ Vô Hoan lại xì một tiếng, rút tay về, nhìn mặt Nhiếp Uyên sầm lại.

Trong mắt hắn nhiều thêm vẻ thẹn quá hoá giận, giống như muốn bắt cậu nuốt sống vậy: “Đừng tìm chết.”

Kỷ Vô Hoan mím môi không nói gì, vô tội chớp chớp mắt, bộ dáng có chút oan ức, vừa nghiêng đầu đã lập tức cười trộm.

Tất nhiên là cậu không lạnh, chỉ là muốn trêu đùa người nào đó mà thôi.

Đao Sẹo dường như đã quen hai tên bệnh thần kinh đối diện này “liếc mắt đưa tình”, hoàn toàn coi thường, mặt không đổi sắc hỏi nữ chủ nhân: “Phu nhân, xin…”

Cũng giống như đám Kỷ Vô Hoan, nữ chủ nhân nhắc bọn họ đi lấy đồ ăn trước.

Đại khái là thấy hai người Kỷ Vô Hoan bình an vô sự nên Đao Sẹo và nữ tóc ngắn lập tức đi lấy, lúc trở về ngồi xuống thì nữ chủ nhân vẫn không để ý tới họ.

Đao Sẹo nhìn mấy cái ghế trống, tổng cộng 11 cái ghế, trừ đi ba người vừa chết, vừa vặn mỗi người một ghế.

Chẳng lẽ nhất định phải ngồi đủ mới được?

Vừa nghĩ tới đám đồng đội heo kia Đao Sẹo lại thấy bực, nhưng trước mặt nhóm Kỷ Vô Hoan vẫn phải giả bộ bình thản rộng lượng.

“Tống Thiến cô đi gọi họ về đi.”

Nữ tóc ngắn đáp lời đi ra ngoài.

Mười phút sau vẫn chưa thấy nữ tóc ngắn quay về, hai mươi phút sau vẫn chưa về, Đao Sẹo ngồi không yên, cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Cương: “Chúng ta cũng đi nhìn xem?”

Kỷ Vô Hoan dùng đũa gẩy gẩy cơm trong bát, rất nghiêm túc kiểm tra, bởi vì cậu rất băn khoăn không biết có đột nhiên khều ra một con mắt hoặc là nửa ngón tay gì đó không, nghe Lâm Cương nói thì nâng mắt lên: “Nếu tất cả đều rời đi lỡ bà ta cũng đi mất thì sao, không thì anh đi xem xem?”

Quan trọng là Kỷ Vô Hoan muốn biết quan hệ của bà ta và Đỗ Toa, lỡ bọn họ vì rời đi mà bỏ lỡ đầu mối gì thì sao.

Lâm Cương không muốn hành động một mình, vừa rồi lúc đi tìm bọn họ đều là một đường lo lắng đề phòng.

“Anh sợ gì, cả hai người kia đều đang ở đây.”

Lâm Cương cẩn thận suy ngẫm, cảm thấy rất có lý, vì thế đứng lên nói: “Tôi đi xem sao.” Anh ta nói xong thì rời khỏi nhà ăn.

Lúc này trong phòng ăn chỉ còn Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên, còn có nữ chủ nhân nữa.

Nữ chủ nhân vừa chậm rãi húp cháo vừa dỗ con, Kỷ Vô Hoan nhìn thìa ra vào giữa hàm răng trắng hếu của bà ta, cảm thấy không còn chút khẩu vị ăn uống nào.

Chén cháo kia như không hề vơi bớt đi.

Lại chừng mười phút, Lâm Cương trở lại.

“Thế nào?”

Lâm Cương nhìn cửa sổ trong phòng bếp, lại nhìn nữ chủ nhân, đang định kề sát vào tai Kỷ Vô Hoan nói, kết quả mặt còn chưa kịp thò qua đã bị một cái điện thoại di động chặn lại.

Nâng mắt lên thì thấy mặt Nhiếp Uyên đen thui, ói ra một câu: “Gõ chữ.”

Lâm Cương cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là đề phòng hai người kia, còn nể phục sự cẩn thận của anh trai Nhiếp, vì thế nhận lấy di động, sau đó đưa màn hình qua cho bọn họ đọc: “Chung Nham nhảy được ra ngoài rồi.”

Chung Nham là tên người đàn ông mặc âu phục.

“Đi ra ngoài?” Kỷ Vô Hoan có chút ngoài ý muốn: “Thật sự có thể đi ra ngoài?”

Lâm Cương gật đầu, biểu cảm cũng không thoải mái, anh tiếp tục gõ chữ: “Nhưng rất có thể là gã đã chết rồi.”

Lúc Lâm Cương đi qua vừa lúc nhìn thấy gã nhảy khỏi tường, còn nói mọi người chờ, gã sẽ tìm người tới cứu, sau đó nhảy xuống, ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết như gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng, hét liên tục, còn không ngừng kêu cứu.

Cuối cùng không biết gã chạy được hay là chết rồi, tiếng hét càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.

Kỷ Vô Hoan: “Những người khác đâu?”

“Đều bị dọa sợ, Đao Sẹo đã ổn định lại bọn họ.”

Trong lúc trao đổi, Kỷ Vô Hoan vẫn luôn len nhìn nữ chủ nhân, bà ta như không nghe không thấy gì, chỉ tập trung vào con mình.

Lại đợi một lát, Đao Sẹo trở lại, sắc mặt gã có chút khó coi, những người khác đi theo sau.

Vừa định ngồi xuống, nữ chủ nhân đã nhắc bọn họ đi lấy cơm.

Có lẽ là được Đao Sẹo nhắc trước, đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thấy Đỗ Toa vẫn là một trận gà bay chó chạy, Kỷ Vô Hoan nói với Lâm Cương: “Anh Lâm, anh cũng phải đi.”

Lâm Cương gật đầu, thừa dịp hiện tại đang nhiều người cũng cắn răng đi tới.

Ban đầu bọn họ còn sợ muốn chết, người nọ đẩy người kia, sau khi thấy người đi trước không sao mới dám đi lấy, lúc quay trở lại bàn ăn chân còn đang run rẩy.

Một đám người tranh ngồi cạnh Đao Sẹo, chỉ có hai vị trí trái phải nữ chủ nhân là không ai dám ngồi, Đao Sẹo có lẽ cũng không dám, nhưng nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, có người thà đứng bưng bát cơm nóng phỏng tay cũng không muốn ngồi xuống, gã cũng chỉ có thể đi
qua.

Ngoại trừ nam âu phục đã biến mất thì toàn bộ người chơi đều đã ngồi xuống, nữ chủ nhân lại vẫn cúi đầu húp cháo dỗ con, không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.

Tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc bát cơm trước mắt, không ai dám động đũa, càng không ai dám nói chuyện. Ánh mắt Đao Sẹo đảo qua mọi người, dùng ánh mắt nhắc nhở Lý Tề, Lý Tề hiểu ý.

Lý Tề: “Phu nhân, tôi có thể hỏi bà một chuyện không?”

Nữ chủ nhân chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt không có sinh khí đặt trên người hắn, vẫn là nụ cười khoa trương lộ ra hơn phân nửa lợi: “Có thể.”

Lý Tề thở phào nhẹ nhõm, xem ra sau khi nam âu phục rời đi đã bị coi như chết, cũng không ảnh hưởng tới bọn họ: “Phu nhân, con ngài bình thường thích chơi ở đâu?”

Vấn đề này hỏi rất có quy củ, giống tìm manh mối khi có người mất tích, bình thường luôn hỏi trước khi mất tích thường đi đâu.

Tuy rằng chỉ là một đứa trẻ con, nhưng ở trong thế giới khủng bố, một đứa con nít sẽ chạy loanh quanh cũng không kì quái.

Nếu như nó còn sống.

Nữ chủ nhân lại như nghe được một vấn đề rất buồn cười: “Con tôi tất nhiên là luôn ở trong lòng tôi, nó còn nhỏ như vậy, sao có thể chạy đi đâu chơi? Phải không, bé yêu ~ “

“…” Lý Tề không phản bác được.

Bà ta thật sự coi con búp bê trong lòng thành con sao?

Đao Sẹo đành phải hỏi vấn đề thứ hai: “Con ngài trông thế nào?”

“Hôm qua không phải mọi người đều nhìn thấy sao?”

“A? Có ý gì?”

“Tôi nói hôm qua các người đều nhìn thấy đó.” Nữ chủ nhân chậm rãi xoay đầu nhìn về phía Nhiếp Uyên và Kỷ Vô Hoan, lộ ra một nụ cười càng thêm quỷ dị: “Bọn họ còn chạm vào đó thôi, các người có muốn sờ thử không?”

Nữ chủ nhân nói xong thì đưa đứa nhỏ đến trước mặt Đao Sẹo: “Nhìn này, con của tôi rất đáng yêu đúng không?”

Đao Sẹo ngã người ra sau, cố gắng cách xa bà ta, lúc trước rớt cái đầu ra bà ta đã nổi điên rồi.

Đao Sẹo trốn thì trốn, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt khủng bố dữ tợn vẫn phải phối hợp gật đầu: “Phải, con của ngài rất đáng yêu.”

Vì thế nữ chủ nhân mặt mày hớn hở.

Đao Sẹo hỏi vấn đề này là để xác định con của nữ chủ nhân đã chết hay chưa, cho dù gã không biết cái đầu trong lòng nữ chủ nhân là thật, nếu đứa bé kia trông như vậy e là đã chết rồi.

Miệng bị cắt ra, bộ dáng vặn vẹo dữ tợn, khẳng định còn chết rất thảm, có thể là nữ chủ nhân đã tận mắt nhìn thấy con mình chết.

Bà ta nhất định có bí mật! Đao Sẹo nghĩ thầm.

Thấy hai người hỏi xong cũng không có vấn đề gì, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người nhìn trái nhìn phải, một người trẻ tuổi mở miệng: “Phu nhân.”

Người này Kỷ Vô Hoan vẫn nhớ rõ, là người ở giữa phòng Đao Sẹo và Lý Tề, trong phòng cũng chỉ có một mình hắn, tên là Trương Kha, một trong ba người trẻ tuổi tối hôm qua thảo luận với Triệu Nhân ở phòng khách.

“Con của ngài… còn sống không?”

Vừa dứt câu, biểu cảm của Đao Sẹo lập tức biến đổi, thấp giọng mắng: “Ngu xuẩn.”

Không xong!

Trương Kha lập tức ý thức được mình nói sai rồi! Một dòng khí lạnh từ đầu ngón tay chảy thẳng lên, toàn thân đều bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi.

Hắn đột nhiên nhớ tới hệ thống đã từng cảnh báo: “Mong người chơi hỏi cẩn thận, nếu gợi ra cảm xúc kích động của NPC, tự gánh lấy hậu quả.”

Trên khuôn mặt gầy gò của nữ chủ nhân đã hoàn toàn vặn vẹo, tuy thái độ đối với người chơi từ trước tới nay đều không tốt lành gì, nhưng lúc này trông bà ta ác độc tới đáng sợ. Bà ta nhìn chằm chằm Trương Kha: “Mày nói cái gì? ! Mày đang nguyền rủa con tao chết đi? Mày bị mù à? Con của tao đáng yêu như thế, tất nhiên sẽ không chết, không phải vẫn đang sống sờ sờ ra đây sao? Mau nhìn đi, nhìn đây này!”

Nữ chủ nhân đột nhiên bò lên bàn, vươn cánh tay dài muốn hắn nhìn vào tã lót.

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!” Trương Kha vừa thấy cái đầu trẻ con kinh khủng kia thì lập tức sợ tái mặt, cuống quít giải thích: “Tôi nói bậy, nói sai rồi!”

Cũng không biết là do hắn xin lỗi có tác dụng hay là nữ chủ nhân từ bi buông tha cho, bà ta cũng không bóp cổ hắn như khi đối phó với nam âu phục, chỉ chậm rãi thu tay về, lạnh lùng cười với hắn, từ trên mặt bàn bò xuống, trở lại chỗ ngồi, cúi đầu lại tiếp tục dỗ con.

Đúng chuẩn ngoài cười nhưng trong không cười.

Kỷ Vô Hoan tinh ý nhìn thấy khi bà ta lao về phía Trương Kha đã liếc qua chỗ phòng bếp.

Kỷ Vô Hoan nhìn sang theo, vẫn chỉ có thể nhìn thấy cánh tay trắng bệch kia, Đỗ Toa vẫn đang chăm chỉ bê từng đĩa đồ ăn ra đặt trên bàn.

Thời buổi bây giờ làm quái vật cũng không dễ dàng, còn phải biết làm cơm!

Sau vụ việc này, càng không ai dám hỏi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Cương chọc chọc Kỷ Vô Hoan: “Kỷ Vô Địch, chỉ còn nửa giờ.”

“Hỏi gì về đứa bé thì câu trả lời của bà ta đều không có tác dụng.” Không nghĩ tới còn đạp trúng mìn.

Bất kể là diễn hay là thật, trong mắt bà ta thì cái đầu trong lòng chính là con mình.

Hơn nữa không thể cho rằng con của bà ta đã chết.

Vậy nên thay vì hỏi bà ta về đứa bé, không bằng hỏi cái khác. Kỷ Vô Hoan suy nghĩ trong chốc lát, vừa định mở miệng thì một giọng nam trầm thấp đã hỏi trước.

“Đây là đâu?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hôm nay cũng làm tí ve vãn?

Kỷ Vô Hoan men theo tay Nhiếp Uyên sờ í a sờ ~

“Cậu còn sờ nữa là tôi trả đòn đó.”

“Đến đây, khựa khựa khựa!”

Truyện convert hay : Kiếm Vực Thần Vương

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện