Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát (Edit)

Trở Lại Thế Giới Thực Tại


trước sau

Tối hôm qua Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên lợi dụng tiếng điện thoại để dẫn dụ Đỗ Toa rời đi, sau đó nhốt bà ta lại.

Đao Sẹo tuy không biết chính xác là bọn họ dùng cách gì, nhưng gã cũng phát hiện quy tắc tấn công người của Đỗ Toa.

Cho dù đối mặt với bà ta thì bà ta cũng sẽ ưu tiên tấn công người phát ra tiếng ồn hơn.

Mà tối nay, Đao Sẹo cũng dùng cách y chang, mượn tay quái vật dọn dẹp bọn họ.

Dựa theo kế hoạch của gã thì chờ Đỗ Toa tiến vào phòng ba người kia, gã và Lý Tề sẽ lặng lẽ tới khóa cửa lại, sau đó đi tới phòng bà ta tìm mảnh thi thể cuối cùng.

Chờ hừng đông lại lấy manh mối của ba người Kỷ Vô Hoan.

Như vậy thì gã có thể ngồi mát ăn bát vàng.

Nếu như Kỷ Vô Hoan không nghe thấy kế hoạch này thì đúng là Đao Sẹo sẽ thành công, nhưng nếu đã bị phát hiện…

“Tôi nhìn ra xa, trên mặt trăng, có bao nhiêu giấc mộng, đang tự do bay lượn ~ ”

Khi tiếng đồng hồ báo thức di động phát ra dưới chỗ ngồi thì nụ cười trên mặt Đao Sẹo đã cứng lại, mồ hôi lạnh đẫm lưng.

Đáng chết! Gã đột nhiên ngồi quỳ trên mặt đất, thò tay vào trong đệm sofa tìm kiếm theo tiếng chuông.

Sao có thể!? Rõ ràng gã đã nhét điện thoại vào dưới đệm sofa trong phòng tên ẻo lả kia mà!

Lúc Đao Sẹo tìm được di động, luống cuống tay chân tắt được báo thức thì đã muộn rồi. Gã nghe được tiếng Lý Tề hít sâu một hơi, mà phía sau —— cửa mở.

Đỗ Toa đứng trước cửa, vui sướng lộ ra nụ cười dữ tợn, cơ hai bên má nhếch lên, khóe miệng ngoác tới tận mang tai.

Nhìn ra được bà ta đang cực kỳ vui vẻ.

Lý Tề không kiềm chế nổi nữa, há miệng gào thét điên cuồng, Đao Sẹo ngậm chặt miệng, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Chờ Đỗ Toa đi tới chỗ Lý Tề để lộ ra cửa thì gã đứng phắt dậy, nhấc cái ba lô đã để sẵn ở cửa rồi xông ra ngoài, còn xoay người đóng cửa, lấy chìa khóa không chút do dự khóa lại.

Gã trực tiếp bẻ gãy chìa khóa, để chìa khóa kẹt luôn trong ổ.

Lý Tề ở bên trong dùng chăn trùm lên đầu Đỗ Toa, tranh thủ vọt tới cửa, nhưng chỉ chậm một bước, cửa đã khóa lại ngay trước mắt, hắn điên cuồng đập cửa: “Vương ca cứu tôi với —— mở cửa! ! Xin anh đó! ! Thả tôi ra! !”

Tiếng cầu xin nhanh chóng biến thành tiếng kêu gào thảm thiết.

“Aaaaaa——thả tao ra!! Cứu mạng!!”

Đao Sẹo chẳng những không mở cửa, còn nắm chặt lấy chốt cửa, sợ bọn họ lao ra.

“Vương Minh Dương mày là thằng chó chết! Tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày! Tao muốn giết chết mày! A a a a —— ”

Tiếng chửi rủa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất, chỉ còn lại tiếng kêu đau đớn.

Đao Sẹo đứng ở cửa, đầu đầy mồ hôi, tim đập bình bịch, gã há mồm thở hổn hển, mãi sau mới rút được đèn pin trong ba lô ra, lúc bật công tắc ngón tay còn đang run rẩy.

Khi ánh sáng chiếu lên hành lang, một người đàn ông cao lớn vừa vặn từ trong phòng đi ra, hai tay cắm trong túi chậm rãi đi tới.

Đao Sẹo đã là chim sợ cành cong, lập tức lùi lại, thấy rõ là Nhiếp Uyên thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, rút dao găm lao tới: “Thằng chó này! Dám bẫy ông mày!”

Đao Sẹo vốn tưởng một dao này có thể chọc vào bụng người nọ, không ngờ là đối phương vung tay một cái, gã còn chưa thấy rõ thì dao găm trong tay đã bay ra ngoài, một giây sau bụng truyền tới cơn đau nhói.

Trước đó gã chưa bao giờ nghĩ sức lực của một người lại có thể mạnh tới thế, cảm giác như bị một chiếc xe tông trực diện, một đấm kia như đập nát ruột gã, gã thậm chí không kêu nổi ra tiếng đã bay ra ngoài, đập lên vách tường tới rầm một tiếng, sau đó ôm bụng hộc máu.

Đèn pin trong tay và ba lô rơi xuống đất, đèn pin lăn mấy vòng vừa vặn dừng lại bên chân Nhiếp Uyên.

Hắn nhặt đèn pin lên, chậm rãi tới gần, sau đó ngồi xổm xuống cầm lấy chìa khóa trong tay Đao Sẹo.

Đao Sẹo đau đến hoa cả mắt, mắt trợn trắng, một lúc sau mới thở ra hơi, ngẩng đầu lại phát hiện Nhiếp Uyên đang cười với gã.

Nụ cười kia không lạnh, ngược lại có vài phần hứng thú, như cười nhạo gã không biết lượng sức.

Trong mắt là sát khí không chút che giấu.

“Muốn khử tao à?” Nhiếp Uyên túm cổ áo Đao Sẹo lôi dậy, cười lạnh nói: “Xếp hàng đi.”

Đao Sẹo vừa sợ vừa hoảng, gã phát hiện mình ở trong tay Nhiếp Uyên không hề có lực phản kháng, nhìn hành lang tối đen trước mắt, hoảng sợ hỏi: “Mày muốn làm gì? !”

“Làm mày biến mất.” Nhiếp Uyên lời ít ý nhiều.

Đao Sẹo sợ tới run rẩy: “Mày nghĩ cẩn thận đi, nếu giết người trong trò chơi sẽ bị trừ điểm! Thân thể của mày đạt tới trình độ này hẳn là phí không ít điểm đúng không? Bị trừ đi phải kiếm lại, mày chịu được sao?”

Nhiếp Uyên cười khẽ như nghe thấy chuyện gì rất thú vị, hạ giọng nói: “Điểm của tao dư dả đủ giết mười thằng như mày.”

Hắn nói xong thì buông tay, nhìn Đao Sẹo kêu thảm thiết từ cầu thang lăn xuống, vừa kêu vừa rên rỉ, uỵch uỵch uỵch ngã không nhẹ.

Thật ra thì hắn cũng không muốn giết Đao Sẹo, chỉ định dọa gã ta một chút thôi, sau đó để thứ đáng ghét này biến khỏi tầm mắt.

Nhiếp Uyên xoay người, không bất ngờ thấy trong mắt hai người Lâm Cương Lý Liên tràn đầy sợ hãi và sùng bái, nhưng hắn cũng không quan tâm bọn họ có cái nhìn thế nào về mình, ánh mắt ném về phía Kỷ Vô Hoan.

Nhưng còn chưa thấy rõ biểu tình của Kỷ Vô Hoan đã nghe được tiếng cậu ta cảm thán: “Tròn Tròn cậu biết không? Câu vừa rồi cậu nói nghe như mấy tên sát nhân biến thái trong phim kinh dị vậy ù ui.”

Vãi cả sát nhân biến thái!

Nhiếp Uyên túm cổ Kỷ Vô Hoan, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên động mạch chủ của đối phương: “Tôi giết cậu trước nhé.”

Kỷ Vô Hoan chớp chớp mắt nhìn hắn, một giây sau liền che mặt khóc nức nở, từ phim sát thủ biến thái biến thành phim sóng gió gia tộc.

“Tròn Tròn, sao con lại! Sao con lại! Muốn giết ba của con!”

Nhiếp Uyên: “… Ngu ngốc.” Hắn không nên dựng sân khấu cho Kỷ Vô Hoan, trình độ diễn kịch thi ai so nổi cậu ta?

Lâm Cương nhặt lấy ba lô của Đao Sẹo, mở ra nhìn, xác định mấy mảnh thi thể đều ở bên trong.

Lý Liên hỏi: “Còn có ai nữa không?”

Lâm Cương giơ tay đếm, đột nhiên im lặng.

Bởi vì bọn họ phát hiện, ngoại trừ Đao Sẹo bị Nhiếp Uyên ném đi thì những người còn may mắn sống sót chỉ có bốn người bọn họ.

Ngày đầu tiên là ông ma men, Từ Nam Y, Triệu Nhân, ngày hôm sau là nam âu phục, nữ trung niên, Trương Kha, Tống Thiến. Vừa rồi là Cổ Giang Siêu, Lý Tề.

Tổng cộng 14 người, qua hai ngày rưỡi cũng chỉ còn bọn họ.

Trò chơi này rất khó, chỉ cần đối đầu với Đỗ Toa thì trăm phần trăm phải chết.

Có điều bây giờ không phải là lúc cảm khái bi thương, mạng sống quan trọng hơn.

“Mau đi tìm mảnh thi thể cuối cùng.”

Bốn người tới phòng Đỗ Toa.

Thời khắc quan trọng bọn họ cũng chẳng quan tâm nam nữ thụ thụ bất thân, Lâm Cương ôm Lý Liên, Nhiếp Uyên ôm Kỷ Vô Hoan tìm trên trần nhà.

Kỷ Vô Hoan lại phát huy hào quang may mắn của mình, không tới mười phút đã tìm ra.

Lâm Cương đổ hết mấy con búp bê trong ba lô Đao Sẹo ra, Nhiếp Uyên cầm lấy dao làm bếp, mắt không chớp cắt hết mấy phần thi thể khâu trên búp bê, động tác gọn gàng, vết cắt bằng phẳng.

Lâm Cương nhìn mà suýt bật thốt ra Nhiếp Uyên trong thế giới thật có phải đồ tể không!

Sau khi gỡ hết các mảnh thi thể, Nhiếp Uyên ghép chúng nó lại với nhau, sau đó một màn quỷ dị xuất hiện.

Những mảnh thi thể này vậy mà tự nối liền lại với nhau, vài phút sau đã xuất hiện thi thể một bé gái không đầu.

“Thiếu đầu.” Kỷ Vô Hoan nhìn vị trí trống trơn trên cổ, đang định hỏi phải lấy cái đầu kiểu gì thì trong hành lang tối đen chợt truyền đến tiếng lạch cạch muốn mở cửa.

Phòng cách vách sắp mở cửa?!

Kỷ Vô Hoan giật thót tim nhưng lại phản ứng cực nhanh, vội vàng nhét thi thể vào trong túi rồi rời khỏi phòng.

Phòng này quá nhỏ, một khi Văn Trân tiến vào thì bọn họ đừng hòng trốn đi đâu.

Bốn người vừa ra tới hành lang, còn chưa kịp đi xuống thì cửa phòng cách vách đã mở ra.

Một bóng người tối đen đứng trước cửa.

Khi cửa phòng mở ra, không khí như giảm xuống vài độ, một luồng khí lạnh ùa tới, theo sau là tiếng trẻ con khóc nỉ non!

Vậy mà cái đầu trong lòng bà ta bắt đầu gào khóc!

Tay Văn Trân run rẩy, bà ta cúi đầu nhìn cái đầu trong lòng, lo lắng hỏi: “Bé cưng con làm sao vậy? Con làm sao vậy? Con khó chịu chỗ nào sao?”

Đứa con nít bé xíu vậy tất nhiên không thể trả lời, chỉ là tiếng khóc nghe rất thảm thiết ai oán, như tiếng móng tay cào lên thủy tinh, nghe mà rợn cả người.

Nhiếp Uyên vươn tay muốn lấy ba lô trong lòng Kỷ Vô Hoan, nhưng không ngờ tới là tay hắn vừa mới chạm tới cái ba lô kia thì cái đầu trong lòng nữ chủ nhân lại gào to hơn!

Văn Trân đột nhiên ngẩng đầu nhìn trừng trừng bọn họ, chậm rãi đi tới: “Là chúng mày làm đau con tao phải không? ! Có phải do chúng mày không? !”

Đối mặt với ánh mắt khủng bố như nữ quỷ, trong lòng bốn người đều chửi thầm:

Liên quan quái gì tới tụiinày!

Nhiếp Uyên làm lơ tiếng trẻ con gào khóc và nữ chủ nhân đang tiến gần tới, hắn túm lấy ba lô trong tay Kỷ Vô Hoan, sau đó nện thẳng vào mặt Văn Trân.

Lâm Cương và Lý Liên nhìn mà há hốc mồm, trong lòng điên cuồng hiện 6666! Quá đã!

Văn Trân bị nện thẳng mặt choáng váng đứng tại chỗ, một lúc sau mới cúi đầu nhìn ba lô dưới mặt đất, trên mặt xuất hiện vẻ nghi hoặc, mà đứa nhỏ trong lòng bà ta càng khóc ghê hơn.

Kỷ Vô Hoan vội vàng lấy thứ Đỗ Toa cho mình chuyển qua cho Nhiếp Uyên: “Tròn Tròn, ngay lúc này!”

Đó là một ống tiêm chứa đầy thuốc an thần.

Nhiếp Uyên nhận lấy ống tiêm lao thẳng tới chỗ Văn Trân, Kỷ Vô Hoan cũng hành động.

Nhiếp Uyên ra tay gọn gàng linh hoạt, hắn cũng không quan tâm mạch máu hay không mạch máu, trực tiếp cắm vào cổ Văn Trân.

Văn Trân phát ra tiếng hét đau đớn, ngón tay cào rách một lớp da trên tay Nhiếp Uyên, để lại bốn vết thương máu me đầm đìa.

Nhưng Nhiếp Uyên cũng không chớp mắt lấy mộticái, ngón tay vững vàng bơm chất lỏng vào trong máu bà ta.

Thân thể Văn Trân dần mềm nhũn, tã lót bà ta ôm trong tay cũng rơi xuống đất.

Kỷ Vô Hoan nhân cơ hội nhặt cái đầu lên, lúc chạm tới vẫn là cảm giác mềm mềm, nhưng lần này cậu còn có thể cảm nhận được nó cựa quậy theo tiếng khóc, đúng là sởn hết cả da gà!

Nhưng cậu cũng không dám lật cái đầu qua nhìn, cứ thế cầm chạy tới chỗ ba lô, mở khoá kéo đổ hết thi thể bên trong ra.

Vừa đặt cái đầu lên cổ thì một giọng điện tử dễ nghe vang lên.

chúc mừng người chơi tìm được con của nữ chủ nhân, manh mối trốn thoát: Cánh cửa thoát khỏi nơi này là nơi giao nhau giữa thế giới thật và thế giới ảo tưởng.

Quả là vậy!

Khó trách tìm được đứa con và tra ra chân tướng là hai điều kiện không thể thiếu.

Nếu bọn họ không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, nơi này là đâu, vậy thì có tìm ra manh mối cũng không rõ “thế giới thật” là gì!

Lâm Cương kích động nói: “Là vườn hoa! Trong hiện thực thì có thể đi qua vườn hoa để rời bệnh viện!”

Kỷ Vô Hoan đang muốn nói gì chợt nghe Nhiếp Uyên kêu một tiếng: “Cẩn thận!”

Một phút đã hết, Văn Trân có thể hoạt động.

Bà ta lập tức hất Nhiếp Uyên ra, nhào thẳng tới Kỷ Vô Hoan, gào thét phẫn nộ: “Mày làm gì con bé rồi? ! Mày đã làm gì? !”

Kỷ Vô Hoan vội lách người tránh Văn Trân, bà ta oán hận trừng cậu, lại nhào tới.

Đúng lúc này, thi thể trẻ con trên mặt đất lại cử động! Đứa bé gương mặt dữ tợn từ trên mặt đất bò dậy, sau đó bất chợt òa khóc.

Tiếng khóc rất thảm thiết!

Kinh khủng nhất là, nó có thể nói!

“Hu hu hu… sao mẹ lại giết con? Vì sao… con đau quá con đau quá…”

Văn Trân đột nhiên ngừng tấn công Kỷ Vô Hoan, nhìn đứa trẻ vừa khóc vừa bò trên mặt đất, trợn trừng mắt nhìn: “Không! Mày không phải con tao!”

“Mẹ, sao mẹ lại không chấp nhận con? Con là con của mẹ mà… hu hu hu, chính mẹ đã giết con mà!” Đứa bé kia bò tới bên chân Văn Trân.

“Không không không!” Văn Trân điên cuồng lắc đầu: “Không phải! Không phải! Con của tao còn sống! Mày không phải con tao! Không phải! !”

“Mẹ mau nhìn kĩ lại đi, con chính là con của mẹ mà!”

Văn Trân vẫn lắc đầu gầm rú: “Không phải! ! Không thể nào! ! Con của tao còn sống! !” Bà ta hung ác nhìn Kỷ Vô Hoan, như phát bệnh mà kêu lên: “Có phải chúng mày muốn cướp con của tao không? Có phải chúng mày muốn chia cắt mẹ con chúng tao không? Nhất định là vậy! Tao muốn giết mày! Giết hết chúng mày!”

Kỷ Vô Hoan nhanh chóng xoay người bỏ chạy, nhưng cửa phòng ầm một tiếng bật mở, cậu suýt chút nữa phanh không kịp mà va phải Đỗ Toa.

Bà ta ra được!

Lúc này Kỷ Vô Hoan trước có Đỗ Toa sau có Văn Trân, không biết phải trốn vào đâu, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ.

Xong đời!

Nhìn thấy Đỗ Toa chậm rãi đi tới, Kỷ Vô Hoan nghĩ mình chết chắc rồi.

Đúng lúc này, một vật thể sáng bạc lướt qua chém bay đầu Đỗ Toa! Kỷ Vô Hoan còn chưa kịp nhìn rõ đã bị một người khiêng lên vai, sau đó bị vác chạy như bay xuống dưới tầng.

Nhiếp Uyên ôm Kỷ Vô Hoan vọt thẳng tới đại sảnh, vừa rẽ phải đã thấy Lâm Cương và Lý Liên từ bên cầu thang kia chạy xuống.

Kỷ Vô Hoan cuống quít kêu lên: “Không phải hoa viên! Là nhà ăn! Phòng bếp!”

Lâm Cương sửng sốt, anh chàng mập vào thời khắc nguy hiểm đã nhanh nhẹn vượt xa thể hình, lòng bàn chân nhấn ga đổi hướng, còn tiện túm luôn cả Lý Liên.

Kỷ Vô Hoan bị Nhiếp Uyên vác trên vai có thể nhìn rõ Đỗ Toa đang chạy đuổi theo sau.

Bà ta không có đầu, chỗ cổ đã sẫm máu đen nhưng vẫn chạy rất nhanh, Kỷ Vô Hoan hốt hoảng kêu lên: “Tròn Tròn Tròn Tròn, nhanh lên! Cậu có sức không vậy! Không được thì bỏ xuống tôi tự chạy!”

“Ngu ngốc, câm miệng.”

Nhiếp Uyên chạy nhanh như một con báo, thoắt cái đã đuổi kịp hai người Lâm Cương, lúc bắt kịp còn nói: “Ngăn cản bà ta, tôi phá cửa.”

Lâm Cương quay đầu nhìn nữ quái vật không đầu cách đó vài mét, lập tức sợ tới hồn phi phách tán.

“Tôi cản kiểu éo gì? !” Dùng đầu cản à? !

Cũng may cửa nhà ăn cũng không quá cứng, Nhiếp Uyên đá một phát cửa đã bật tung ra, hắn xông vào đồng thời ném Kỷ Vô Hoan từ trên vai xuống, sau đó quay lại giúp Lâm Cương.

Lý Liên chạy ở sau cùng, nửa người đã vào cửa lại bị Đỗ Toa túm được chân, nếu không phải Nhiếp Uyên kịp nắm lấy tay cô thì chắc chắn cô đã bị kéo đi rồi.

Lâm Cương cuống quít nắm lấy cánh tay còn lại của cô.

Lý Liên vừa giãy dụa vừa hoảng sợ hét ầm lên, điên cuồng kêu gào: “Đừng buông! Đừng buông tay ra! Xin mọi người! Cầu xin mọi người!”

Sức lực Đỗ Toa rất lớn, Nhiếp Uyên và Lâm Cương một tay cầm tay Lý Liên, một tay bám chặt lên vách tường nhưng vẫn bị bà ta kéo đi.

Kỷ Vô Hoan cũng tới hỗ trợ.

“Kỷ ngu ngốc, lấy con dao trong túi tôi.”

Kỷ Vô Hoan nhanh chóng thò tay vào trong túi quần Nhiếp Uyên lấy ra con dao bạc ném thẳng tới Đỗ Toa.

Vừa vặn đâm vào ngực Đỗ Toa, sức lực bà ta đã giảm xuống bớt, Nhiếp Uyên nhân cơ hội đó kéo luôn Lý Liên vào.

Bốn người cuống cuồng chạy tới phòng bếp.

Đúng như Kỷ Vô Hoan đoán, cửa phòng bếp đã mở ra!

Đỗ Toa không cam lòng đuổi theo lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi vào phòng bếp, sau đó có một luồng sáng trắng bao lấy bọn họ.

Giọng nữ điện tử lại vang lên.

【chúc mừng người chơi đã hoàn thành trò chơi, phó bản sẽ đóng sau 5 phút nữa

Cùng lúc đó, trên đầu bọn họ xuất hiện một con số điện tử màu xanh đếm ngược từ 300 giây.

Nghe xong câu này tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, Lâm Cương trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, cả người nhũn ra không đứng lên nổi: “ĐM, làm tôi sợ muốn chết luôn, còn nghĩ phải bỏ mạng ở đây rồi!”

Đỗ Toa đứng ở bên ngoài quầng sáng như đang nhìn chằm chằm bọn họ. Cho dù bà ta đã không có đầu thì mọi người cũng có thể cảm giác được bà ta rất tức giận, hận không thể xé xác bọn họ.

Nhìn cái bộ dạng tức mà không làm gì được của bà ta mà Kỷ Vô Hoan hả hê vô cùng, làm mặt quỷ với bà ta, còn tặng thêm một ngón giữa.

Đỗ Toa bị giơ ngón giữa lần thứ hai đã nổi điên luôn rồi, lại không thể làm gì, đột nhiên bà ta như nhớ ra cái gì đó, lập tức xoay người chạy đi.

Lâm Cương không hiểu ra sao: “Bà ta đi đâu vậy?”

Kỷ Vô Hoan cợt nhả: “Sao tôi biết được.”

Cậu được Nhiếp Uyên vác chạy một đường hiển nhiên là người thảnh thơi nhất, vẫn còn sức mà nhìn xung quanh.

Nhiếp Uyên đứng ở bên cạnh cậu, ngón tay ở sau lưng khẽ búng tách một tiếng, một luồng sáng bạc lại quay về tay hắn.

Bên trong quầng sáng bao lấy bọn họ trống rỗng không có gì khác, xuyên qua màng sáng là có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.

Nơi này là phòng bếp, nhưng không phải phòng bếp gia đình bình thường mà là phòng ăn lớn kề bếp.

Lý Liên kinh hoảng không ngừng hỏi: “Anh Kỷ, sao anh biết lối ra ở đây?”

Cũng giống như Lâm Cương, sau khi nghe được manh mối thì phản ứng đầu tiên của Lý Liên cũng là vườn hoa.

Bởi vì nơi này ở trong thế giới thật là bệnh viện, nếu vậy thì đi qua vườn hoa là có thể rời đi.

Kỷ Vô Hoan vuốt vành tai, đáp: “Người mời chúng ta tới đây là Đỗ Toa chân chính, bà ta là người của thế giới thật, có lẽ không phải bà ta không thể rời khỏi phòng bếp, mà là không thể tiến vào thế giới ảo tưởng của Văn Trân mới đúng.”

Vậy nên Kỷ Vô Hoan cho rằng nơi này mới là ranh giới giữa thế giới ảo tưởng và thế giới thật, và cậu lại thành công.

Khung cảnh bên ngoài đã bắt đầu sụp đổ, từ vách tường lầu hai bắt đầu lộ ra bộ dạng vốn có của nó.

Kỷ Vô Hoan đột nhiên ngẩng đầu hỏi không khí: “Hệ thống, nếu có người không kịp chạy ra ngoài thì sao?”

Coi như trò chơi thất bại.

“Thất bại sẽ thế nào?”

Sống lại thất bại

Nói tới đây Kỷ Vô Hoan mới nhớ là bọn họ đều đã chết rồi, trò chơi thần bí này cho bọn họ một cơ hội sống lại, nhưng đồng thời phải tham gia trò chơi khủng bố này,

“Phần thưởng cố định là gì?”

Thời gian sống lại và điểm, mỗi khi hoàn thành một ải là có thể đạt được thời gian sống lại nhất định, điểm có thể dùng để đổi vật phẩm và nâng cấp các trị số trên cơ thể.

Kỷ Vô Hoan còn muốn hỏi lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, sau đó có một bóng người vọt vào.

Là Đao Sẹo!

Vậy mà gã không chết, nhưng bị thương nặng, phần ngực đẫm máu, phía sau là Đỗ Toa đang hùng hổ đuổi theo.

Kỷ Vô Hoan liếc mắt nhìn gã một cái, sau đó sực nhớ ra gì đó lại tiếp tục hỏi: “Vậy phần thưởng cho người vượt ải đầu tiên đâu?”

Vừa dứt lời, trên bầu trời chợt xuất hiện một luồng sáng vàng.

Lâm Cương lập tức kích động kêu to: “Oa! Phần thưởng đạo cụ hiếm! Tôi từng thấy ở diễn đàn, rất hiếm gặp!”

Ngay cả Nhiếp Uyên cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng trong kinh ngạc lại có cảm giác biết trước.

Tên này thực sự may mắn tới nghịch thiên rồi đấy?!

Kỷ Vô Hoan vẫn đang suy nghĩ, chẳng lẽ độ hiếm còn phân lá lam tím vàng như trong game sao?

Cậu giơ tay lên muốn bắt lấy nó, bàn tay giơ đến một nửa đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Chúng tôi lấy, ok chứ?”

Ý chỉ cậu và Nhiếp Uyên.

Lý Liên và Lâm Cương cùng gật đầu, bọn họ còn có thể sống sót đã rất thỏa mãn rồi, nếu không phải gặp được Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên thì có khi chết lâu rồi.

Kỷ Vô Hoan cầm hòm màu vàng trong tay, nhướng mày nhìn Nhiếp Uyên, ý là chúng ta đi ra ngoài rồi tính sổ.

Nhiếp Uyên lạnh lùng không hé răng.

Khi đếm ngược chỉ còn lại hơn ba mươi giây.

Đao Sẹo đã vào được nhà ăn nhưng không đi được, gấp đến mồ hôi đầy đầu, bởi vì Đỗ Toa đứng ở cửa phòng bếp chặn đường, nếu không có ai giúp thì gã chắc chắn sẽ chết.

Nếu đổi lại là người khác thì Kỷ Vô Hoan còn nghĩ cách giúp, nhưng đối
với người lúc trước định hại chết mình thì cậu không tốt bụng như vậy.

Nhìn Nhiếp Uyên đang đứng ôm tay, hoàn toàn là một bộ xem trò vui, ánh mắt kia càng giống như muốn tìm cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Lúc này đếm ngược chỉ còn lại có vài giây.

Kỷ Vô Hoan không nhìn Đao Sẹo, mở nắp hòm trong tay ra nhìn, bên trong không ngờ là một quả trứng xám xịt, lớn chừng hai nắm tay.

Cái gì, trứng đà điểu?

Cậu đang muốn nghiên cứu một chút thì có một bóng người loáng cái đã ập tới trước mặt.

Không biết Đao Sẹo dùng đạo cụ gì mà trong vòng ba giây đã biến mất tại chỗ, sau đó thuấn di đi vào!

Kỷ Vô Hoan rùng mình ý thức được tình huống không ổn, đang muốn lui về phía sau nhưng không còn kịp nữa, tay phải cậu bị Đao Sẹo túm được.

Trên khuôn mặt tràn đầy máu lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Phần thưởng là của tao.”

“Buông tay!” Biểu cảm Nhiếp Uyên lập tức biến đổi, một dao bổ xuống, tay phải thì kéo Kỷ Vô Hoan lui về phía sau.

Nhưng đồng thời đồng hồ đếm ngược cũng về 0.

Kỷ Vô Hoan chỉ cảm thấy cả người trầm xuống, bên tai lại xuất hiện tiếng điện tử kia.

【 Chúc mừng ngài đã đạt được thân phận người chơi chính thức, phần thưởng qua cửa lần này: thời gian sống lại một tháng, mười điểm, ngài sắp trở về thế giới thật. 】

Xung quanh bắt đầu nhòe đi, lúc tỉnh táo lại thì Kỷ Vô Hoan đã về thế giới thật.

Nhưng cậu không trở về ngã tư đường kia, bên cạnh cũng không có Nhiếp Uyên.

Cậu đang đứng ở một… công trường?!

Kỷ Vô Hoan đang buồn bực thì phía sau có một người bổ nhào qua ghìm chặt cổ cậu, cậu lập tức làm một động tác ném qua vai theo bản năng, ném văng ra rồi mới phát hiện đó là một người đàn ông xa lạ.

“Anh kia, anh…” có thù gì với tôi vậy? Còn chưa nói hết thì Kỷ Vô Hoan khựng lại, cậu thấy trên mặt người đàn ông kia có một vết sẹo rất rõ: “Vương Minh Dương?”

Đao Sẹo thấy khuôn mặt thật của Kỷ Vô Hoan cũng sững sờ, trong mắt hiện rõ vẻ kinh diễm, cũng cảm thấy nhìn Kỷ Vô Hoan có hơi quen quen nhưng chưa nhớ ra được là ai, cuối cùng phân loại thành: “Quả nhiên mày là một thằng ẻo lả.”

Kỷ Vô Hoan khó chịu khẽ hừ một tiếng: “Muốn giết người cướp của? Chọn bóp quả hồng mềm? Có phải anh cảm thấy tôi dễ bị bắt nạt không? Tôi đánh không lại Tròn Tròn nhưng không có nghĩa là đánh không lại anh.”

Trên người Đao Sẹo vốn còn vết thương, nhưng gã cho là có dao trong tay là có thể đánh bại tên ẻo lả này, ai ngờ Kỷ Vô Hoan chỉ dùng mười giây đã áp chế được gã, còn để gã được trải nghiệm cảm giác rơi tự do trên cầu thang, trực tiếp lăn xuống.

Nơi này khác với trong biệt thự, gã nện xuống nền xi-măng, đau đến gào khóc.

Lúc trước đã từng nói ông nội Nhiếp Uyên là quân nhân, còn là bộ đội đặc chủng, là người từ trẻ đã ra chiến trường đánh giặc.

Sau khi xuất ngũ thì sinh hoạt của ông Nhiếp là câu cá chơi cờ đọc sách và đánh Nhiếp Uyên suốt ngày đi gây chuyện, những lúc rảnh rỗi không có gì làm sẽ dạy vài chiêu cho mấy bạn nhỏ trong khu, chiêu thật võ thật.

Từ nhỏ thân thể Kỷ Vô Hoan đã không tốt, ban đầu cậu tập là để rèn luyện thân thể, trước khi thi vào trường cao đẳng phải rời nhà thì cậu vẫn luôn đi theo ông Nhiếp luyện võ, tuy cậu đánh không lại Nhiếp Uyên nhưng đánh người bình thường thì không thành vấn đề.

Lúc Đao Sẹo ngã xuống thì Kỷ Vô Hoan thấy một khối vuông màu đen từ trên người gã rơi xuống.

Cậu tò mò nhặt lên, phát hiện là một cục Rubik 3x3x3, chỉ to bằng 1/4 cục Rubik bình thường.

Cũng không biết là chất liệu gì, bóng loáng, nặng trịch, nhưng không giống kim loại.

Cả cục Rubik là một màu đen, chỉ có một mặt tỏa ra ánh sáng xanh, nói chính xác thì một mặt Rubik có bảy ô sáng.

Nhớ tới mấy người chơi cũ không ngừng nhắc tới trò chơi khối Rubik.

Chẳng lẽ là nó?

Kỷ Vô Hoan thử xoay thì vẫn xoay được như các cục Rubik bình thường, nhưng khi cậu ngừng xoay thì bảy ô sáng đang chia tách ở các mặt bỗng tắt ngúm, sau đó lại hiện về trong một mặt.

Kỷ Vô Hoan cầm nó đi xuống lầu, thấy Đao Sẹo đang ngồi dưới đất ôm đầu gối run rẩy vì đau, khi thấy thứ trong tay thanh niên thì lập tức biến sắc.

Gã sờ túi áo, lập tức hét ầm lên: “Trả lại cho tao!”

Kỷ Vô Hoan tung tung: “Cái này ấy hả?”

Thấy Đao Sẹo gật đầu, cậu cười nói: “Nói cho tôi biết nó là gì rồi tôi sẽ suy nghĩ tới việc trả lại cho anh.”

Đao Sẹo cắn răng cố gắng đứng lên nhưng thất bại, chỉ có thể giải thích: “Nó là Rubik chứng minh thân phận cho người chơi chính thức, sau khi vượt qua trò chơi đầu tiên mới có thể đạt được, cái của cậu chắc là ở ngay chỗ cậu đi vào trò chơi, người thường sẽ không nhìn thấy, cậu mau quay về tìm đi, nếu không…”

Kỷ Vô Hoan nhẹ nhàng à một tiếng, cuối cùng đã hiểu khối Rubik là thế nào: “Nếu không sẽ thế nào?”

“Nếu bị người chơi khác lấy mất thì cậu sẽ không có.”

“Không có thì sao?”

Đao Sẹo mím môi, cố nén đau không nói.

Kỷ Vô Hoan thấy gã không nói cũng không sốt ruột: “Anh không nói thì tôi đi hỏi người khác là được, không phải còn có một cái diễn đàn sao.” Cậu nói xong thì xoay người định rời đi.

Đao Sẹo nhanh chóng kêu lên: “Không không không, quay lại đi, trả lại nó cho tôi! ! Nếu không có nó, trong vòng 3 ngày tôi sẽ chết! Cầu xin cậu!”

Kỷ Vô Hoan nghe vậy thì dừng một chút, ngón tay sờ lên vành tai: “Là anh kéo tôi đến nơi này?”

Đao Sẹo giải thích: “Trong trò chơi trước tôi lấy được một đạo cụ bình thường, tác dụng của nó là khi trò chơi kết thúc có thể kéo một người chơi tới bên cạnh.”

Vốn là sau khi kết thúc trò chơi, người chơi sẽ trở về vị trí lúc mới tiến vào, Đao Sẹo vì muốn cướp đạo cụ hi hữu của Kỷ Vô Hoan nên đã kéo cậu tới đây, ai dè tiền mất tật mang, phần thưởng không cướp được còn bị ngã gãy chân.

Kỷ Vô Hoan sờ sờ cái hòm trong tay, hào hứng cảm thán: “Xem ra nó thật sự rất hiếm!”

Kỷ Vô Hoan nói xong lại chuẩn bị rời đi.

Đao Sẹo cuống quít kêu lên: “ĐM, trả lại khối Rubik cho tao! Mày đã hứa rồi mà! !”

“Tôi chỉ nói là sẽ suy nghĩ.” Kỷ Vô Hoan liếc gã một cái: “Tôi bị mất Rubik cũng vì anh kéo tôi tới đây, vậy nên anh nên cầu nguyện là tôi có thể tìm lại cục Rubik của mình đi.”

“Nhưng mày cầm khối Rubik của tao cũng không để làm gì!”

“Không sao cả.” Kỷ Vô Hoan mỉm cười: “Nếu tôi tìm được cục Rubik của mình thì sẽ trả lại nó cho anh, còn không thì chúng ta gặp nhau dưới Địa phủ đi.”

Dù chết cũng phải kéo người chết cùng.

Kỷ Vô Hoan nói xong thì rời đi, làm lơ tiếng rên rỉ cầu xin của Đao Sẹo, lúc cậu đi đến cửa hông lại đột nhiên thấy được một bộ thi thể.

Là một người phụ nữ tóc ngắn, nhìn có vẻ đúng là Tống Thiến, cô ta chết rất thảm, như nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, khuôn mặt vặn vẹo tới biến dạng, trên người cắm một đống ống tuýp.

Nếu là mấy ngày trước thì Kỷ Vô Hoan sẽ bị dọa cho sợ tè ra quần, mà hiện tại cậu chỉ có chút buồn nôn mà thôi.

Vốn định lấy điện thoại ra báo cảnh sát, vừa sờ tới mới nhớ điện thoại di động đã rơi mất rồi.

Cho nên đây là đâu?

Kỷ Vô Hoan đi hồi lâu mới tìm được một cửa hàng tiện lợi, lúc này mới biết mình đã vọt tới thành phố N, không có tiền mặt, chỉ có thể dựa vào cái mặt này để mượn di động bà chủ gọi nhờ một cuộc điện thoại.

Gọi trợ lý tới đón cậu.

Trợ lý tiểu Phương kinh ngạc không biết vì sao Kỷ Vô Hoan đột nhiên từ thành phố S thuấn di đến thành phố N kế bên.

Ngồi tàu điện ngầm cũng phải mất hơn 2 giờ đó!

Đúng vậy, Kỷ Vô Hoan trải qua hai ngày trong trò chơi, trong hiện thực chỉ mới qua mấy phút.

Chờ trợ lý lái xe tới đón cậu về thì đã sắp 11 giờ rồi, vì đêm nay cũng không có hoạt động gì nên Kỷ Vô Hoan mới có thể thoát thân về nhà nghỉ ngơi.

Căn nhà ở thành phố S của cậu nằm trong một khu xa hoa, Kỷ Vô Hoan vừa từ thang máy đi ra đã nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc.

“Kỷ ngu ngốc.”

Một người đàn ông cao lớn từ góc tối đi ra, mái tóc đen ngắn gọn gàng, hắn đứng ngược sáng nên hốc mắt sâu thẳm, mũi cao môi mỏng, đường cằm lạnh lùng, mắt một mí hơi rủ xuống che đi cảm xúc, cả người toát lên vẻ lãnh khốc.

Khuôn mặt Nhiếp Uyên rất u ám.

Hắn vẫn mặc áo gió màu đen kia, hai tay cắm trong túi, trên vạt áo còn có vết máu, dường như là vội vàng chạy tới đây.

Kỷ Vô Hoan xoay người tung một quyền, sau đó ra vẻ kinh ngạc nói: “Oa, Tròn Tròn, sao cậu biết tôi ở đây!”

Thấy cái vẻ hơn hớn kia của Kỷ Vô Hoan, Nhiếp Uyên bớt u ám đi, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, giọng nói lạnh lẽo: “Đao Sẹo đâu? Gã cướp mất đạo cụ rồi?”

“Sao có thể, Tròn Tròn cậu cũng quá khinh thường tôi rồi?” Kỷ Vô Hoan nói xong lấy cục Rubik trong túi quần ra cho hắn nhìn: “Chẳng những không cướp được mà còn bị tôi tiện tay lấy luôn cục Rubik.”

Biểu tình Nhiếp Uyên có chút kì quái: “Cậu cầm cục Rubik của gã?”

Kỷ Vô Hoan: “Không được sao?” Nói đến đây, thanh niên ôm cánh tay khẽ dựa lên tường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mê người: “Tròn Tròn, cậu có nghĩ là nên giải thích cho tôi cái gì không?”

“Muốn biết?”

Kỷ Vô Hoan gật đầu.

Nhiếp Uyên bị cặp mắt mị hoặc kia nhìn không hiểu sao lại thấy ngài ngại, quay mặt đi: “Đi theo tôi.”

“Đi đâu?”

Nhiếp Uyên không trả lời, túm lấy cổ tay Kỷ Vô Hoan, đơn giản thô bạo chuẩn bị đóng gói mang đi.

Kỷ Vô Hoan giãy dụa: “Để tôi đi tắm trước đã! Tôi sắp ba ngày không tắm rồi!”

Dù trong hiện thực chỉ mới qua mấy giờ nhưng bẩn này là bẩn trên tâm lý, sờ phải nhiều thi thể như vậy, chỉ nghĩ thôi mà Kỷ Vô Hoan cũng chịu không nổi!

Nhiếp Uyên: “Chuyện này gấp hơn.”

“Tôi còn phải cho chó ăn!”

“Để trợ lý cậu cho ăn.”

“Tròn Tròn!” Kỷ Vô Hoan giận dỗi mím môi: “Cẩn thận tôi kêu lên đó!”

Nhiếp Uyên cười lạnh: “Cậu kêu đi.”

Kỷ Vô Hoan đúng là ngoạc mồm lên kêu thật: “Bắt cóc! Hấp diêm ! Có người muốn quấy rối tôi…”

Hấp cmn diêm!

Kỷ Vô Hoan không biết xấu hổ nhưng Nhiếp Uyên thì biết chứ! Hắn nhanh chóng bịt miệng đối phương, cắn răng nói: “Mười phút.”

Kỷ Vô Hoan lập tức cười hắc hắc.

Cậu mở cửa ra, một con Husky lập tức ló đầu vẫy đuôi tít mù, Kỷ Vô Hoan sờ đầu của nó gọi: “Nhiếp Uyên.”

Nhiếp Uyên trả lời theo bản năng: “Hở?”

“Ăn hết thức ăn chưa?”

“Gâuigâu!”

Kỷ Vô Hoan: “Con trai ngoan! Đợi lát nữa ba ba mở hộp mới cho con.”

Đúng vậy, con chó Kỷ Vô Hoan nuôi tên là Nhiếp Uyên!

Nhiếp Uyên – thật: “…mẹ nó.”

Sau khi mở hộp đồ ăn cho chó thì Kỷ Vô Hoan còn vui vẻ vuốt lông cho nó, dưới cái mặt đen như đít nồi của Nhiếp Uyên lại gọi thêm vài tiếng con trai.

Vuốt lông thỏa thuê rồi Kỷ Vô Hoan mới chuẩn bị đi tắm rửa.

Cậu ở nhà thoải mái đã quen rồi, chuẩn bị cởi quần áo ngay trong phòng khách, còn mót đòn hỏi một câu: “Hắc, Tròn Tròn cùng tắm không?”

“Cút ngay.” Nhiếp Uyên ngồi trên sofa ghét bỏ vò vò tóc, nhưng mắt lại không khống chế được liếc tới Kỷ Vô Hoan.

Thân thể thanh niên không tính là cường tráng, bởi vì đặc thù công tác nên rèn luyện ra một cơ thể không quá khoa trương, dáng người cân xứng, đường nét từ bả vai đến eo rất đẹp, hay còn được gọi là mặc quần áo trông gầy cởi quần áo có thịt.

Nhưng mà vừa nghĩ tới Kỷ Vô Hoan từng dùng thân thể này để chụp ảnh, Nhiếp Uyên đột nhiên lại thấy khó chịu, lườm cậu một cái: “Mù mắt.”

Có trời mới biết Kỷ Vô Hoan lúc trước chỉ chụp một bức ảnh lộ từ vai trở lên mà thôi.

Kỷ Vô Hoan chậc một tiếng: “Đây là nhà tôi! Trần truồng cũng không phạm pháp!” Nói tới nói lui thì tất nhiên cậu cũng không thể trần truồng trước mặt Nhiếp Uyên.

Kỷ Vô Hoan vào phòng tắm, nằm trong bồn tắm thư thả ngâm nước nóng, khi làn nước ấm bao lấy toàn thân thì cậu mới có cảm giác đã được về với trần gian.

Nhớ lại chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm nay, như một cơn ác mộng vậy, đáng sợ nhưng lại là thật.

Mãi cho đến khi lỗ chân lông đều nở ra, da tắm đến trắng bệch thì cậu mới nhấc đôi chân dài rời khỏi bồn tắm, đứng ở trước gương, dùng tay lau hơi nước trên kính.

Trên gương chiếu ra bộ dáng vốn có, tóc chạm đến tai, gương mặt không chút tì vết, con ngươi sáng như sao, đôi mắt tràn ngập hấp dẫn, yêu nghiệt lại không hề nữ tính .

Kỷ Vô Hoan chớp chớp mắt với mình trong gương, lập tức cảm thấy tâm hồn được chữa lành!

Mãi đến khi cửa phòng tắm bị gõ vang thì Kỷ Vô Hoan mới tỉnh lại từ cơn say sắc đẹp của mình.

“Kỷ ngu ngốc, chết đuối trong đó à?”

Kỷ Vô Hoan bĩu môi: “Tròn Tròn, sao lúc nào cậu cũng nói chuyện khó nghe thế?” Cậu rút quần áo từ giá treo xuống, đột nhiên phát hiện: “A, quên lấy quần lót rồi.”

“Ngu ngốc.”

“Tròn Tròn, lấy hộ tôi cái quần lót đi!”

“…”

Kỷ Vô Hoan cao su hơn một giờ trong nhà mới đi ra.

Nhiếp Uyên đen mặt lái xe, dọc đường đi không nói một lời.

Kỷ Vô Hoan có chút mệt nhọc, hạ thấp ghế cuộn tròn người mơ mơ màng màng, mãi đến khi phát hiện xe chạy ra ngoại thành, bên ngoài hoang vu tối đen mới giật mình.

“Tròn Tròn cậu muốn bán tôi đi sao? !”

Nhiếp Uyên ghét bỏ quét mắt nhìn cậu một cái: “Bằng vào cái thân thể mấy lạng thịt kia thì cân lên được bao nhiêu tiền?”

Xe chạy mấy chục phút trên đường cao tốc mới dừng bánh đi vào một khu biệt thự.

Lúc Kỷ Vô Hoan xuống xe rất nghiêm túc đeo khẩu trang – đội mũ – đeo kính râm, combo ba món của minh tinh.

Trách nhiệm làm thần tượng rất nặng nề.

Kỷ Vô Hoan đi theo Nhiếp Uyên vào một tòa biệt thự, cửa mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ ngủ đúng lúc cầm cốc nước từ huyền quan đi qua, thấy Nhiếp Uyên còn có chút kinh ngạc.

“Nhiếp ca, sao anh đột nhiên tới vậy? Mấy giờ rồi. Không phải hôm nay anh vào nội thành lấy vé vào concert cuối tuần của Kỷ Vô Hoan sao?” Người đàn ông trẻ tuổi nói xong còn trêu ghẹo: “Nghe Khỉ nói anh còn mua hết cả bánh mì cậu ta thích ăn nhất?”

Kỷ Vô Hoan nghe xong mà suýt tức hộc máu, quả nhiên là như vậy!

Cậu còn đang khó hiểu lúc trưa vừa đăng Weibo nhắc tới bánh mì ếch mắt to với fan, tan tầm đã hết sạch! Chạy hết ba tiệm bánh đều hết, tới tiệm thứ tư thì bắt gặp “hiện trường gây án” của Nhiếp Uyên, tên khốn nạn này chắc chắn là cố ý!

Nhiếp Uyên như cảm thấy ngọn lửa giận cháy hừng hực trong Kỷ Vô Hoan, khóe miệng hơi cong lên, mở tủ giày ném cho cậu ta một đôi dép đi trong nhà.

“Gặp chút chuyện không cẩn thận bị kéo vào trò chơi. Vừa ra, Chương Tuấn Phong gọi Khỉ tới.”

“Cái gì? ! Anh bị kéo vào trò chơi sao? Sao vậy?” Người kia rất kinh ngạc, ngẩng đầu gọi với lên tầng “Khỉ ơi”, lại hỏi: “Chắc anh Tưởng chưa ngủ đâu, cần em gọi anh ta không?”

“Không cần.”

Chờ Nhiếp Uyên tránh ra Chương Tuấn Phong mới phát hiện sự tồn tại của Kỷ Vô Hoan, đây là lần đầu thấy bên cạnh Nhiếp Uyên có người, tò mò hỏi: “Đây là?”

Kỷ Vô Hoan đang nghẹn một bụng lửa không có chỗ xả, tháo xuống kính râm, tiện thể ôm lấy cánh tay Nhiếp Uyên, dùng giọng nói giận dỗi ngọt chết người nói:

“Tròn Tròn, cậu thật là xấu xa.”

Chương Tuấn Phong:???

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lầy Lầy: cậu thật là xấu xa!

Tròn Tròn: tôi còn có thể xấu hơn, cậu thử không?

Chương Tuấn Phong: hôm nay tôi đã được đổi mới tư duy về lão đại!

Truyện convert hay : Ngạo Thế Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện