Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 37


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu đỏ thêu hoa, mái tóc đen dài đến tận eo.


Cô ta đứng ở góc tối của căn phòng, phía sau chính là hành lang, nửa người cô ta ẩn mình trong bóng tối, phảng phất không có chân! Người phụ nữ cúi thấp đầu, mái tóc dài che mất khuôn mặt, chỉ thấy bàn tay cô ta trắng bệch, móng tay dài đen nhánh.


Bên cạnh cô ta là chiếc gương có khung đen đối diện với cửa sổ!


Khi kéo tấm rèm đột nhiên nhìn thấy một nữ quỷ mặc đồ đỏ là loại trải nghiệm gì?


Mười người sẽ có chín người bị dọa tè ra quần.


Đương nhiên Nhiếp Uyên thì không, ngoại trừ trước đó bị ánh sáng phản chiếu vào mắt khiến hắn phải nhắm lại thì dù nhìn thấy người phụ nữ quỷ dị như vậy, hắn vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt rất là bình tĩnh.


Hắn khẽ khịt mũi, sau đó liếc nhanh một vòng cấu trúc của căn phòng.


Nhiếp Uyên thậm chí còn kéo tấm rèm mở rộng ra, duỗi cổ muốn nhìn về phía bên kia giường, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thì trong phòng bỗng truyền đến tiếng cười thê lương, giống như hàm răng va vào nhau“Ha ha ha”.


Nhiếp Uyên bỗng nhiên chuyển tầm mắt, phát hiện người phụ nữ mặc đồ đỏ đang chậm rãi ngẩng đầu.


Hắn không dám nhìn thêm, ném con dao gọt hoa quả trong tay đi, sau đó túm lấy tấm rèm.


Tấm rèm khép lại nháy mắt.


Con dao gọt hoa quả chuẩn xác mà cắm vào mặt gương khiến nó vỡ tan tành.


Sau đó Nhiếp Uyên lập tức trượt xuống, nhảy thẳng từ trên cái cây cao hơn hai mét.


Kỷ Vô Hoan vẫn luôn ngước lên chờ hắn đã chạy khỏi sân hơn 100 mét. Nhiếp Uyên vừa nhảy xuống dưới vội giấu tay ra phía sau, trộm thu hồi con dao găm bằng bạc.


Kỷ Vô Hoan đoán không sai, con dao găm bạc này chính là đạo cụ trâu bò của Nhiếp Uyên.


Nó không phải là phần thưởng khi qua màn mà là do hắn có được trong một màn chơi. Khi đó Nhiếp Uyên bị một đám người chơi cực đoan ép nhảy xuống hố làm mồi cho một con quái vật nhện.


Kết quả hắn chẳng những tìm được đường sống trong chỗ chết, mà còn ngoài ý muốn phát hiện ra cách giết những con quái vật đó.


Vì thế Nhiếp Uyên trực tiếp giết hơn một nửa số quái vật trong hố, chỉ để lại mấy con dẫn ra ngoài hành hạ chết đám chơi cực đoan kia.


Vốn dĩ là trò chơi yêu cầu người chơi sinh tồn trong núi hai ngày, kết quả lúc hắn giết chết con quái vật cuối cùng, hệ thống lại nhắc nhở đã qua màn.


Còn đạt được thành tựu ẩn【 đuổi tận giết tuyệt 】


Hắn được khen thưởng một đạo cụ.


Chính là con dao găm nhìn không có gì đặc biệt này.


Nó vốn dĩ có cái tên rất buồn cười là Trảm quỷ phán quyết, Nhiếp Uyên thấy nó quá dài, quá ngu ngốc nên đổi tên là “Ba lần”, tên đầy đủ là“Chỉ ba lần.” Bởi vì đạo cụ này chỉ có thể dùng ba lần trong một màn.


Còn bị mấy người Phục Long Đường lén đặt biệt danh là là “Nhiếp lão đại chỉ được có ba lần?”


Tóm lại, Ba Lần là đạo cụ duy nhất trước mắt có thể tạo tổn thương cho quỷ quái trong trò chơi.


Vốn dĩ nó chỉ được coi là đạo cụ bảo mệnh, nhưng ở trong tay Nhiếp Uyên nó không còn đơn giản là bảo mệnh.


Ngoài trừ chém đầu Đỗ Toa, Nhiếp Uyên còn từng dùng nó chặt tứ chi của quỷ quái.


Cho nên sau khi có được Ba Lần, hắn càng không sợ ma quỷ. Đương nhiên nếu có thể sử dụng nắm đấm để giải quyết vấn đề thì ai còn muốn dùng não làm gì?


Vì thế hình tượng Nhiếp lão đại đầu sắt càng đi sâu vào lòng công chúng.


Ngay khi chân của Kỷ Vô Hoan chạm đất, cậu lập hoảng sợ cuống quít hỏi: “Anh Lục, anh không sao chứ? Có chuyện gì vậy?”


“Tôi không sao……” Nhiếp Uyên vừa muốn trả lời thì đột nhiên phía sau có người chủ động chào hỏi bọn họ: “Hai người vừa ra khỏi nhà Dương Phát sao?”


Ba người này Kỷ Vô Hoan nhớ rõ đều là những người chơi cũ, trong đó có một thanh niên đã ngăn cản người mới rời đi tên là Tạ Thư.


Tạ Thư đi đến trước mặt bọn họ: “A, hai người cũng là người chơi cũ? Tôi tên là Tạ Thư, hai người này là đồng bạn của tôi, Phàn Giai Cao và Cảnh Nghĩa. Đây là lần thứ sáu chúng tôi tiến vào trò chơi.”


Nhiếp Uyên gật đầu: “Lục Nguy, tôi là lần thứ năm, còn cậu ta là người mới.


Kỷ Vô Hoan nấp ở sau Nhiếp Uyên, tay nhỏ túm lấy góc áo người đàn ông, nghe vậy mới nhô đầu ra, nở nụ cười thẹn thùng, giọng nói mềm mại: “Tôi tên Nhiếp Sanh Cảnh.”


Tạ Thư bắt tay với hai người, chủ động nói: “Chúng tôi vừa đi dạo một vòng qua thị trấn, phát hiện hai vấn đề.”


“Ồ?”


“Thứ nhất, người ở đây đều thuận tay trái; thứ hai, thị trấn này không có người già.”


Tối hôm qua không thể cưỡng lại lòng hiếu khách của thị trưởng mà ăn uống no say chủ yếu là người mới, những người chơi cũ căn bản không động đũa.


Cho nên Kỷ Vô Hoan dễ dàng mà phát hiện khác thường thì bọn họ cũng phát hiện ra.


Tạ Thư còn nói thêm: “Đương nhiên cũng có thể là những người cao tuổi đang nghỉ ngơi ở nhà, nhưng nói chung tình huống này vẫn có chút khác thường. Đúng rồi, hai người có phát hiện được gì ở nhà Dương Phát không?”


Lúc nãy ở đằng xa cậu ta đã thấy hai người hoảng loạn chạy ra như gió. Đoán là bọn họ nhất định đã nhìn thấy gì, cho nên cậu ta chủ động trao đổi manh mối.


Nhiếp Uyên cẩn thận đánh giá ba người bọn họ, ánh mắt hắn thâm trầm, không nói gì.


Tạ Thư thấy vậy liền nói thêm: “ Trò chơi cảnh cáo màn này ‘ phải mau chóng điều tra rõ chân tướng ’. Trong đó khẳng định là có nguyên nhân, cho nên chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác trao đổi manh mối. Nếu hai người có phát hiện gì hãy nói ra, chúng tôi cũng sẽ nói cho hai người biết đầu tiên.”


Thấy lời cậu ta thành khẩn, nhìn cũng không giống người chơi cực đoan, Nhiếp Uyên mới trả lời: “Trong nhà có người phụ nữ mặc đồ đỏ.”


Thật ra cho dù hắn không nói, ba người này cũng đi xem. Nếu họ nhìn thấy tấm gương bị vỡ nát chắc chắn sẽ đoán được chuyện gì đã xảy ra


Vì vậy giấu diếm cũng không có nghĩa gì.


Tạ Thư cũng không ngoài ý muốn: “Là Diêu Thi Họa?”


Hiển nhiên bọn họ cũng đã nghe kể về ma gương và biết chuyện Diêu Thi Họa.


“Chắc vậy, bên cạnh cô ta còn có một tấm gương.”


Tạ Thư giật mình: “A, vậy anh bị gương chiếu rồi?”


Giọng Nhiếp Uyên vẫn bình tĩnh như cũ: “Phải.”


Cổ Tạ Thư không tự chủ được mà rụt lại, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Nhiếp Uyên như đang nhìn người chết.


Kỷ Vô Hoan tỏ vẻ căng thẳng, nhẹ nhàng cầm lấy tay Nhiếp Uyên, quan tâm hỏi: “Anh Lục, cô ta sẽ không kéo anh vào gương chứ? Nếu anh bị bắt thì em phải sao đây?”


Nhiếp Uyên theo thói quen giả vờ dùng giọng lạnh lùng trả lời: “Tôi đã làm vỡ tấm gương kia.” Sau đó vẫn thấy Kỷ Vô Hoan lo lắng, thậm chí hốc mắt cũng đỏ lên.


Người đàn ông lập tức không biết làm sao, cuối cùng cố gắng nở nụ cười: “Không sao đâu.”


Kỷ Vô Hoan phồng má: “Thật sao?”


Nhiếp Uyên: “Thật.”


Năm đó Diêu Thi Họa hóa thành lệ quỷ tàn sát, mọi người phải đập gương mới có thể ngăn cản cô ta điên cuồng trả thù, cho nên Nhiếp Uyên cho rằng đây có lẽ chính là phương phá giải nguyền rủa.


Lúc đó dưới tình huống không hề đề phòng nên trúng chiêu, trực tiếp đập vỡ gương là biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra. Nếu Diêu Thi Họa vẫn tìm tới cửa, có Ba Lần trong tay Nhiếp Uyên cũng không dễ bị kéo vào.


Nhưng dù sao số lần sử dụng Ba Lần cũng hạn chế, lại còn thêm cục nợ vừa ngốc lại vừa phiền Kỷ Vô Hoan, vì vậy nếu không gặp nguy hiểm thì Nhiếp Uyên sẽ không sử dụng nó.


Nghe được người đàn ông nói vậy, ba người Tạ Thư đều có vẻ suy tư gì, có lẽ là bọn họ định chờ xem.


Nếu Nhiếp Uyên không sao, thì có nghĩa là chỉ cần đập vỡ gương sẽ không bị Diêu Thi Họa kéo vào, còn nếu hắn chết thì bọn họ đành phải nghĩ cách khác.


Dù sao đây cũng là thế giới kinh dị, mỗi người đều là ốc không mang nổi mình ốc, sao rảnh mà quan tâm người khác?


Sau khi tách ra khỏi đám người Tạ Thư, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên cũng định đi dạo một vòng trong thị trấn, lại không ngờ gặp được Trương Tường Tài đang mua thuốc lá trong một cửa hàng nhỏ.


Anh ta thấy hai người thì rất vui, chủ động hỏi: “Hai người không sao chứ?”


Nhiếp Uyên lắc đầu, sau đó vì không muốn OOC nên nhẫn nại kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.


Trương Tường Tài hoảng sợ hét lên: “Chúa ơi, có quỷ?!”


Nhiếp Uyên cạn lời: “Không phải anh đã sớm biết có quỷ sao?”


Nói như vậy tuy không sai, nhưng dù sao Trương Tường Tài cũng là lần đầu tiên vào trò chơi, nghĩ nhiều dễ hoảng. Anh ta thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy mình không đi cùng.


“Bên khách sạn thế nào?”


“Có vài người vẫn ở lại khách sạn. Thị trưởng, phó thị trưởng vẫn không thấy đâu. Tôi nghiện thuốc nặng, không nhịn được nên mới ra đây.” Trương Tường Tài rút ra một điếu thuốc đưa cho Nhiếp Uyên nhưng lại bị từ chối, cười nói: “Trên người tôi chỉ có mấy đồng tiền lẻ, không ngờ ông chủ chịu cho nợ, hơn nữa còn tặng cho tôi một cái bật lửa. Nơi này quả thật là nhiệt tình hiếu khách, dân phong thuần phác!”


Kỷ Vô Hoan nghe vậy liền đánh giá cửa hàng nhỏ này, nơi này thoạt nhìn giống như cải biên từ tầng một, bên ngoài không có biển hiệu gì, đằng sau cánh cửa mở rộng là tủ kính, bên trong để thuốc lá hay pin gì đó.


Ông chủ là một người đàn ông khoảng ba mươi mặc một chiếc áo bông màu xám, khi đối diện với ánh mắt của cậu, ông ấy liền nở nụ cười thân thiện.


Bên ngoài cửa hàng có một bé trai khoảng bốn năm tuổi, mặc một áo khoác hoa, ngồi ở

ghế nhỏ, trên tay không biết cầm thứ gì, tò mò mà nhìn bọn họ.


Kỷ Vô Hoan mỉm cười với cậu bé, lấy ra một viên kẹo, ngồi xổm trên mặt đất, dịu dàng hỏi: “Bé ơi, ăn kẹo không?”


Cậu bé nhìn cậu, sau đó lại nhìn viên kẹo, vươn tay cầm lấy: "Cảm ơn anh ạ!”


Kỷ Vô Hoan phát hiện ra đứa trẻ này cũng thận tay trái. Cậu lơ đãng hỏi: “Ba mẹ của em đâu?”


Đứa bé chỉ và người đàn ông trong cửa hàng: “Đó chính là ba em!”


“Vậy mẹ em đâu?”


“Mẹ đi mua đồ ăn rồi ạ!”


“Ồ~ vậy ông bà em đâu?”


“Họ ở viện dưỡng lão ạ!” Bé trai trả lời: “Mẹ nói nơi này rất ẩm ướt, bệnh xương khớp của ông bà sẽ tái phát!”


Kỷ Vô Hoan ồ một tiếng, gật đầu, lại dịu dàng hỏi: “Viện điều dưỡng ở đâu?”


“Không ở thị trấn em!”


Kỷ Vô Hoan lại lấy ra một viên kẹo đưa cho cậu bé: “Ngoan lắm, em rất thông minh đấy ~”


Lúc Kỷ Vô Hoan đứng dậy, trong túi đột nhiên rơi ra một viên kẹo, lăn đến chân Nhiếp Uyên. Người đàn ông khom lưng nhặt lên cho cậu.


Kỷ Vô Hoan nhận lấy kẹo, học dáng vẻ của đứa bé, bẽn lẽn nói: “Cảm ơn anh Lục nha ~”


Trong lòng Nhiếp Uyên mềm nhũn, nhưng sau đó lại cảm thấy chua lòm, không tự giác được mà trầm mặt, nhưng đối diện với đôi mắt sáng ngời vô tội kia, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, đành phải học giọng điệu của cậu dỗ dành đứa trẻ.


“Ngoan quá.”


Lần này đến lượt bé Lầy Lầy nghẹn họng.


Sao lại thế này! Nhiếp Uyên cũng sẽ dỗ dành người khác?! Chẳng lẽ trong trò chơi, hắn đều làm vậy với đồng đội sao? Hay là hắn chỉ hung dữ với mình?


Tuy cậu biết tên này rất ghét mình, nhưng tương phản này không phải quá lớn sao?


Kỷ Vô Hoan đột nhiên cảm thấy khó chịu, Tròn Tròn khốn nạn, Tròn Tròn đáng ghét, quả nhiên không đáng yêu chút nào!


Vốn dĩ cậu định trêu ghẹo hắn một chút, ai ngờ cái tên lúc nào cũng ra vẻ người sống chớ đến gần sau khi vào trò chơi liền thay đổi, chẳng những không phản cảm mà còn rất dịu dàng?


Hừ, nếu sự tình đã phát triển tới mức này, Kỷ Vô Hoan quyết định dứt khoát chiếm lợi của Nhiếp Uyên, ức hiếp hắn, chọc tức hắn!


Dù sao Nhiếp Uyên cũng không biết cậu là ai, liêm sỉ gì tầm này!


Cậu muốn xem Nhiếp Uyên có thể nhẫn nhịn đến lúc nào!


Ba người dạo qua thị trấn một vòng, phát hiện đúng như lời Tạ Thư nói, thị trấn này từ người bán hàng rong cho đến nông dân, tất cả đều thuận tay trái.


Trừ điều đó, Kỷ Vô Hoan còn phát hiện nơi này không có chó và mèo.


Ở thị trấn nông thôn, chó mèo đều là những động vật quen thuộc, nhưng ở đây lại không có. Không chỉ như vậy, gà vịt ở đây đều bị nuôi nhốt trong lồng sắt.


Kỷ Vô Hoan càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, đủ loại dấu hiệu cho thấy người dân ở đây có vấn đề.


Ngoại trừ hai điều Tạ Thư nói kia, cậu còn cảm thấy người ở đây nhiệt tình quá mức.


Thị trưởng, thị phó, bà chủ khách sạn thì không nói làm gì, nhưng ngay cả người bán hàng rong trên đường đều chào hỏi bọn họ, thậm chí còn cho họ hoa quả.


Tuy nhiên điều Trương Tường Tài nói cũng không phải không có khả năng, nếu người ở đây vốn dĩ nhiệt tình hiếu khách, dân phong thuần phác thì sao?


Ngoài ra còn có một vài chỗ đáng ngờ, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa xác định.


Bọn họ từ trung tâm thị trấn đi hết con đường phía bắc, sau đó lại quay về.


Cùng lúc đó cũng gặp những người chơi khác.


Bọn họ trao đổi thông tin với nhau, nhưng lại không phát hiện điều gì mới. Gống như nơi đây chỉ là một trấn nhỏ bình thường.


Trên đường trở về khách sạn, Kỷ Vô Hoan cẩn thận suy nghĩ về hai điều trò chơi nhắc nhở.


Gương thì không nói làm gì, đây chắc chắn là điểm mấu chốt.


Vậy điều thứ nhất thì sao?


“Có thể hỏi mọi cư dân.”


Trên thực tế nếu không có nhắc nhở này, các người chơi cũng sẽ dò hỏi cư dân ở đây. Nhưng nếu trò chơi đã nhắc nhở như vậy thì chứng minh điều này rất quan trọng.


Mà những cư dân họ hỏi chuyện đều có thái độ vô cùng thân thiện, gần như là hỏi gì đáp nấy, trả lời cũng rất tỉ mỉ.


Nhìn không ra vấn đề gì.


Hay do bọn họ không hỏi đến vấn đề cốt lõi?


Kỷ Vô Hoan nhấp môi, ngón tay không tự chủ sờ lên vành tai.


Mục tiêu lần này là điều tra chân tướng về việc nhà Dương Phát mất tích, bọn họ liền trực tiếp hỏi người trong trấn về vấn đề này.


Chẳng lẽ mấu chốt không nằm ở câu hỏi, mà là ở “mọi người”?


Tác giả có lời muốn nói:


Lầy Lầy: Hắn hung dữ với tui, hổng vui!


Tròn Tròn: Cậu ta đối mọi người đều như vậy, không vui!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện