Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên có thể khẳng định "Trương Tường Tài " này là giả bởi vì anh ta không có ký ức của Trương Tường Tài, cũng không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu không có chuyện tối qua thì bọn họ có thể biết được sao?
Kỷ Vô Hoan tự hỏi trong chốc lát và đáp án là "không thể".
"Trương Tường Tài" này giống hệt Trương Tường Tài thật về cả bề ngoài, giọng nói.
Nói cách khác nếu không phải là trùng hợp, bọn họ cũng không thể phát hiện "Trương Tường Tài " là giả mạo.
Trực giác của cậu cảm thấy Trương Tường Tài hơi kì lạ, nhưng dù sao cũng không phải là người quen cho nên hiểu biết về anh ta cũng không nhiều.
Mà nếu "Trương Tường Tài" này cố ý che giấu, thì chỉ bằng giao tiếp hằng ngày chắc chắn bọn họ sẽ không phát hiện ra được.
Người ở chung với Trương Tường Tài ba ngày còn như vậy thì càng đừng nói những người khác. Cho đến tận bây giờ Kỷ Vô Hoan thậm chí còn chưa từng nói chuyện với bọn họ, nếu họ thực sự bị tráo đổi cậu cũng không thể phát hiện ra.
Bọn họ vẫn là bản thân sao?
Ngẫm lại Kỷ Vô Hoan liền cảm thấy nổi da gà, không nhịn được mà rùng mình.
Không biết thứ gì đang giả vờ làm người chơi xen lẫn vào bọn họ, bây giờ thì đang ngồi xung quanh cậu.
Hai ngày nay bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ra ngoài, thậm chí còn ở chung một phòng.
Bất cứ lúc nào bọn họ làm gì cũng bị theo dõi.
Thảo nào người ở nơi đây dễ dàng nắm giữ động thái của bọn họ, hóa ra là đã sớm có nội gián.
Nếu vậy hiện tại những người chơi này đều đã biến thành quỷ?
Kỷ Vô Hoan cẩn thận suy nghĩ, người chơi tổng cộng có 15 người, trong đó có 6 người chơi mới. Vào ngày đầu tiên ngoại trừ người phụ nữ bị dị ứng cồn thì có 5 người, bao gồm cả Trương Tường Tài đều đã uống rượu.
Nghĩ lại cậu cũng để ý đến một số chi tiết.
Ví dụ như buổi sáng hôm qua lúc xuất hiện giày cao gót, người thanh niên béo nói nửa đêm anh ta đi WC và nữ sinh mặc áo bông màu vàng đều là những người chơi mới uống rượu vào ngày đầu tiên.
Hơn nữa lúc đó người thanh niên béo kia theo bản năng giơ tay trái lên.
Thật sự là trùng hợp sao?
Nếu như bọn họ bị đánh tráo, vậy thì ít nhất đã có 5 người chơi là quỷ.
Nãy giờ Kỷ Vô Hoan giả vờ ăn cháo nhưng thật ra là đang quan sát bọn họ.
Có lẽ mấy người kia phát giác bị chú ý, cho nên khi ăn cháo đều cầm thìa bằng tay phải. Nhìn qua thì thấy bọn họ đang chuyện trò vui vẻ, không có gì là khác thường.
Ngày hôm qua lúc ăn cơm bọn họ không hề động đũa, chỉ uống rượu, hơn nữa vì cầm ly bằng hai tay cho nên không ai hoài nghi.
Thậm chí hôm qua còn có vài người chơi cũ thả lỏng cảnh giác mà tham gia uống rượu, ít nhất cũng có 4 người, mà đêm qua ngoại trừ Trương Tường Tài còn ai ra ngoài nữa thì cậu không biết.
Nếu bọn họ đều bị tráo đổi thì chẳng phải có ít 9 người đều đã biến thành quỷ? Đậu xanh, hơn một nửa mất rồi.
Kỷ Vô Hoan hít sâu một hơi, âm thầm nâng cao cảnh giác, đồng thời nhích dần về phía Nhiếp Uyên. Dù sao cậu cũng muốn tránh xa đám người kia một chút.
Mà lúc này tay Nhiếp Uyên đang chống cằm, bên môi ngậm thuốc lá, khóe mắt hơi rủ xuống, đồng thời cũng đang âm thầm quan sát mọi người.
Nhìn thấy hắn hút thuốc, Kỷ Vô Hoan lại nhớ tới chuyện trước kia.
Hồi mới học cấp hai, Nhiếp Uyên bắt đầu bước vào thời kỳ phản nghịch, thường xuyên trốn học đi theo bọn côn đồ đường phố, trở thành một thiếu niên trẩu tre tiêu chuẩn, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau không từ bất cứ việc xấu nào. Hơn nữa còn rất cứng đầu, ai cũng không sợ, đến giáo viên cũng không quản được hắn.
Kỷ Vô Hoan sau khi biết chuyện thì vô cùng sung sướng, thậm chí còn tự mình theo ông Nhiếp đi bắt người. Vừa vặn bắt gặp Nhiếp Uyên đang đánh nhau, ông hắn liền trực tiếp đánh cho hắn răng rụng đầy đất, chưa nói đến gãy tay, chân thậm chí cũng gãy luôn. Thế nhưng dù nằm ở trên giường bệnh hắn vẫn ra vẻ "Thà chết chứ không khuất phục"
Ông Nhiếp cũng là kẻ tàn nhẫn, yêu cầu bác sĩ không sử dụng thuốc gây tê. Nhiếp Uyên vốn còn đang mạnh miệng mới khâu ba mũi đã không nhịn được nữa, lập tức nhận sai, thề không bao giờ trốn học, hút thuốc nữa!
Ngày hắn xuất viện Kỷ Vô Hoan khắp chốn mừng vui, khua chiêng gõ chống trước cửa nhà hắn, chỉ thiếu kéo băng rôn khắp phố tuyên truyền cậu thấy hắn bị ông Nhiếp đánh như thế nào.
Đương nhiên Nhiếp Uyên của hiện tại nhớ lại chuyện đi theo "các đại ca" ra ngoài xã hội thì chỉ cảm thấy một lời khó nói hết.
Vì vậy Kỷ Vô Hoan thường xuyên treo câu "Tôi sẽ nói cho ông của cậu " ở ngoài miệng, chính là muốn lật lại lịch sử đen tối của hắn!
Lúc này thấy hắn hút thuốc, Kỷ Vô Hoan chỉ muốn lập tức gọi điện thoại cho ông Nhiếp, kêu ông đến đấm Tròn Tròn!
Trên thực tế Nhiếp Uyên căn bản không hít khói vào phổi, hai tay hắn nhẹ nhàng kẹp điếu thuốc, chỉ làm bộ làm tịch cho vào miệng, lúc hít mây nhả khói thì tranh thủ quan sát người khác một lần.
Mãi đến khi ăn sáng xong, Đàm Tùng mới từ trên lầu xuống.
Hôm qua gã một đêm không ngủ, cũng không về phòng. Bởi vì gã cảm thấy ở trong phòng chật hẹp càng dễ bị bắt, cho nên liền ngồi một mình ở ngoài sân thượng. Mãi đến khi hừng đông có người đi lên, gã mới bình tĩnh lại, vì không chống lại cơn buồn ngủ cho nên về phòng ngủ một giấc. Lúc này xuống lầu, trên mặt đương nhiên là dáng vẻ vui sướng khi tìm được đường sống trong chỗ chết, gấp gáp nói: "Tôi không sao!"
Nghe vậy những người khác đều hưng phấn, đặc biệt là những người mới, giống như tìm được hi vọng sống sót nên vô cùng kích động.
"Nếu như vậy chỉ cần đập gương thì có thể thoát khỏi lời nguyền của ma gương? "
"Chắc chắn là vậy rồi, nếu không tạo sao Đàm Tùng và Lục Nguy đều không xảy ra chuyện gì? "
"Chúng ta có cần đi vào nhà Dương Phát không? "
Thời gian trong trò chơi đã trôi qua một nửa, nhiệm vụ của trò chơi là "Điều tra chân tướng việc nhà Dương Phát mất tích", thế nhưng đến nay bọn họ vẫn còn chưa dám vào nhà Dương Phát, ai biết bên trong còn có gương hay không? Ai đấy đều tham sống sợ chết, nếu đi vào vừa lúc gặp phải Diêu Thi Họa thì có muốn khóc cũng không khóc được.
Mà lúc này thấy Đàm Tùng bình an, các người chơi khác đều như bắt được rơm cứu mạng, ai nấy đều vui vẻ.
Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên liếc nhau, thấy không ai để ý liền trốn ra ngoài.
Trước khi đến nhà Dương Phát, bọn họ phải xác định một chuyện.
Lúc đi vào phòng bếp, bà chủ khách sạn đang chặt thịt, cũng không biết là thịt gì mà mùi rất khó chịu.
Kỷ Vô Hoan giả vờ lơ đãng đến gần bà ta quan sát.
Bà ta vẫn mặc áo khoác tối màu cùng với tạp dề màu đỏ, trông có vẻ rất bình thường, thấy Kỷ Vô Hoan liền nở nụ cười: "Sao vậy chàng trai?"
Hiện giờ nhìn thấy bà ta cười, cậu chỉ cảm thấy quỷ dị. Đương nhiên trong lòng Kỷ ảnh đế hoảng hốt, nhưng bên ngoài vẫn là cậu học sinh hiền lành vô hại. Cậu ngọt ngào hỏi: "Dì ơi, thị trưởng, thị phó đi đâu vậy ạ? "
Bà chủ khách sạn suy nghĩ rồi trả lời: "Bọn họ sao? Chắc là bây giờ đang ở nhà, cái sân nằm chéo bên đường chính là của nhà của thị phó, bây giờ thị trưởng đang ở tạm nhà của ông ấy."
Kỷ Vô Hoan khẽ gật đầu, sau đó cùng Nhiếp Uyên đến sân đối diện. Lúc họ đang đi trên đường thì bị Tạ Thư gọi lại: "Này!"
Anh ta không đi cùng đồng bọn mà chạy tới một mình, đột nhiên gọi tên bọn họ rồi đưa tay ra: "Lục Nguy, Nhiếp Sang Cảnh, hai người đi đâu vậy?"
"Hả? Chúng tôi định đi....." Kỷ Vô Hoan cảm thấy kì lạ nhưng vẫn theo bản năng bắt tay với anh ta, thế nhưng cậu lại phát hiện anh ta đang đưa tay trái ra!
Nhiếp Uyên liền rùng mình, đột nhiên đẩy tay Tạ Thư ra, kéo Kỷ Vô Hoan ra phía sau, làm tư thế phòng bị. Tuy nhiên lại thấy Tạ Thư thở dài nhẹ nhõm: "Quả nhiên hai người cũng biết?"
Kỷ Vô Hoan sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Tạ Thư đang thử dùng tay trái bắt tay, nếu là người thuận tay trái đương nhiên sẽ nắm lấy mà không phát hiện có vấn đề.
"Đồng đội của tôi đã bị thay đổi." Tạ Thư cau mày: "Tối qua Cảnh Nghĩa ra ngoài, lúc hỏi thì cậu ấy nói đi WC. Tôi vốn không để ý lắm, nhưng sáng nay hỏi chuyện của tối qua thì cậu ấy lại không trả lời được. Sau đó lại bảo tối qua không ngủ nên tinh thần không được tốt." Trả lời cũng rất miễn cưỡng.
Nếu là người khác thì có thể sẽ bị lừa, nhưng Tạ Thư tính cách hướng ngoại, nhìn thì tùy tiện nhưng thực ra là người rất hay để ý.
Ở trong thế giới kinh dị này, bất cứ chuyện gì kì lạ đều sẽ khiến anh ta chú ý. Vì vậy anh ta tìm cơ hội để thử, không ngờ lại kinh ngạc phát hiện, đồng đội cũng thành thuận tay trái!
Lúc nãy ở trên bàn cơm nhìn thấy hành động của Nhiếp Uyên, anh ta lập tức đoán được mọi chuyện.
"Tôi không chắc người còn lại có bị tráo đổi hay không, ở cùng với bọn họ sẽ rất nguy hiểm."
"Vậy tại sao anh lại tìm chúng tôi?"
"Lúc nãy Lục Nguy vừa thử Trương Tường Tài? Hơn nữa trông hai người có vẻ thân thiết, nếu một người bị tráo đổi, người còn lại chắc chắn sẽ phát hiện ra. Không thể nào đột nhiên lại bị thay đổi như vậy." Tạ Thư giải thích: "Hai đồng đội của tôi đều quen biết ở trên diễn đàn. Đây là lần đầu tiên hợp tác cho nên không tính là thân thiết, vì vậy so
Nhiếp Uyên và Kỷ Vô Hoan cùng trăm miệng một lời: "Chúng tôi cũng mới quen biết!"
Tạ Thư hơi nhướng mày: "Sao? Tôi còn tưởng hai người quen biết từ lâu rồi, hai người hành động ăn ý như vậy mà. Lần trước nghe mấy người giới thiệu là người chơi cũ và người mới, tôi còn tưởng đấy là tình thú gì đặc biệt gì chứ!"
Mặt Nhiếp Uyên không cảm xúc: "Không phải, đó là do ảo giác của cậu."
Nói xong, hai người đều chột dạ.
Kỷ Vô Hoan sợ tới mức ôm chặt lấy áo khoác nhỏ của mình. Sau đó lại lấy ra cuốn sổ tay in hình nhân vật hoạt hình cùng với cái bút có nắp tai thỏ. Lúc mở sổ ra, mấy trang trước còn có chữ.
Cậu đưa cho Tạ Thư, nở nụ cười nhu hòa nói: "Tạ tiên sinh, mong anh viết mấy chữ."
Tạ Thư gật đầu, thản nhiên cầm lấy viết để chứng minh mình không thuận tay trái, hơn nữa còn giơ ra tấm ảnh trong điện thoại cho bọn họ xem: "Từ nhỏ trên tay phải của tôi có một nốt ruồi."
Nói xong liền xắn tay áo, trên tay thực sự có một nốt ruồi màu đen rất lớn.
Khung cảnh trong tấm ảnh là trước cửa một hiệu sách, không phải ở trong thị trấn này, vị trí của nốt ruồi kia cũng giống hệt trong ảnh.
Căn cứ theo hướng dẫn trên diễn đàn, khi vào trò chơi có thể ngẫu nhiên giữ lại được một số đồ vật có sẵn.
Ví dụ như lần đầu trong trò chơi là vết sẹo trên mặt Vương Minh Dương, đôi mắt của Kỷ Vô Hoan, vết thương trên tay Nhiếp Uyên. Mà lần này có lẽ là giữ lại vết sẹo, vết bớt gì đó. Bởi vì không quan trọng cho nên Kỷ Vô Hoan cũng không quan tâm lắm.
Sau khi ba người xác nhận thân phận lẫn nhau thì tạm thời liên minh với nhau. Dù sao bây giờ bọn họ cũng không biết rõ có bao nhiêu người đã biến thành quỷ, thêm một người xác nhận thân phận cũng là chuyện tốt.
Bọn họ còn ước định một ám hiệu, trước khi nói ra bất cứ chuyện gì quan trọng cần phải nói ám hiệu trước, để đề phòng ma quỷ biết được.
Bởi vì còn chưa xác định được chúng nó rốt cuộc lừa người ra ngoài giết chết vào ban đêm rồi mới biến thành hình dạng của người đó hay là chúng nó có thể tùy ý thay đổi khuôn mặt? Nếu là vế sau thì quả thật rất khó để đề phòng.
"Hai người không đợi Dương Phát sao?" Tạ Thư tò mò hỏi.
Kỷ Vô Hoan đang muốn trả lời thì thấy cửa sân bên kia đường vừa mở, thị trưởng và thị phó cùng nhau đi ra.
"Các chàng trai đi đâu vậy?"
Kỷ Vô Hoan nói mình ăn sáng hơi no nên đi dạo.
Hai NPC cũng không hỏi nhiều liền rời đi.
Bọn họ vừa đi, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên liếc nhau đồng thanh nói: "Bọn họ không sao!"
Nếu đã kết liên minh với Tạ Thư, Kỷ Vô Hoan cũng không che giấu làm gì, nói cho anh ta chuyện hôm qua Nhiếp Uyên đã làm.
Tạ Thư rất kinh ngạc: "Cái gì!? Hai người liều lĩnh thật! Nếu NPC thật sự bị ma gương kéo vào thì phải làm sao đây?"
Anh ta không biết rằng ma gương còn kịp động thủ, Nhiếp Uyên đã muốn chém NPC rồi.
Đến tận bây giờ Kỷ Vô Hoan đã không còn cảm thấy ngạc nhiên. Từ khi biết người dân trong trấn nói dối, cậu đều nghi ngờ mỗi lời trong miệng của bọn họ.
Chỉ không biết sự thật rốt cuộc là như thế nào? Nếu bị gương chiếu vào vẫn không chết thì chứng tỏ chuyện của Diêu Thi Họa cũng không phải như họ kể.
Nói không chừng cô không phải là ma gương? Cô cũng không nguyền rủa nơi này? Cô ấy.....có thể là không tồn tại?
Kỷ Vô Hoan đang chìm vào suy nghĩ thì Nhiếp Uyên đột nhiên nói: "Diêu Thi Họa cũng là giả."
"Giả? Ý anh là sao?"
"Lúc tôi nhìn thấy cô ta, cô ta không ở trong gương mà ở bên ngoài."
"Ý của anh là......."
"Nếu cô ta là ma gương thì không phải nên ở trong gương sao? Theo cách nói của người dân ở đây thì cách cô ta giết người chính là kéo họ vào gương."
Thật ra lúc đó Nhiếp Uyên cũng nghĩ đến vấn đề này, chẳng qua do đây là thế giới kinh dị, quỷ quái dạng nào cũng có cho nên mới không truy cứu.
"Anh nói cô ta không phải là ma gương, vậy cô ta là ai?" Tạ Thư khó hiểu.
Kỷ Vô Hoan lập tức hiểu được ý Nhiếp Uyên.
"Anh Lục, ý của anh là cô ấy không phải là ma gương thật sự mà là do người giả trang? Là người ở thị trấn này?"
"Ừ"
"Nhưng tại sao họ lại làm như vậy?"
Vừa hỏi xong, Kỷ Vô Hoan liền lập tức nghĩ tới đáp án.
Ngay từ đầu người chơi tới đây sẽ không tin chuyện ma gương, đặc biệt là những người chơi mới lần đầu vào trò chơi – – Nếu mấy tháng trước nói với Kỷ Vô Hoan trên đời này có quỷ, cậu cũng sẽ không tin.
Thị trưởng và thị phó bịa ra chuyện Diêu Thi Họa nguyền rủa, sau đó vừa lúc......
Không, hiện giờ nghĩ lại cánh cửa kia chỉ sợ cũng không phải bị gió thổi mở.
Đây rất có thể là cái bẫy đã tạo ra trước dành cho bọn họ.
Sau đó người trong trấn lại không ngừng kể về Diêu Thi Họa, nói nguyền rủa đáng sợ như thế nào, hơn nữa Nhiếp Uyên và Đàm Tùng còn tận mắt nhìn thấy càng khiến những người chơi tin tưởng.
Vậy bọn họ tỉ mỉ tạo ra một kế hoạch lớn như vậy là đang âm mưu điều gì?
Đáp án được miêu tả sinh động.
"Bọn họ đang dụ dỗ chúng ta đập gương!"
"Không xong rồi!" Sắc mặt Tạ Thư biến đổi: "Mấy người kia đã đi đập gương!"
Tác giả có lời muốn nói:
Lầy Lầy: A a a, xong đời rồi!