"Bộp, bộp, bộp" tiếng bước chân không nhanh không chậm lên lầu, sau đó nhanh chóng đến trước cửa.
Một người đàn ông trung niên có nước da ngăm đen xuất hiện trước cửa, chính là thị trưởng.
Trong phòng WC vẫn tối om, ống nước vỡ rỉ nước đục ngầu, trên cửa phòng WC lại có vết máu mới, gương vẫn treo trên tường, trên mặt đất có một tấm da người mới lột, một thanh niên thanh tú trên mặt dính đầy máu, mặc áo khoác, đứng cạnh tấm da.
Cậu chậm rãi kéo khóa áo đồng phục học sinh, ngón tay vì kích động mà run rẩy, sau đó khom lưng nhặt balo với kính trên đất, lúc ngẩng đầu nhìn thị trưởng lại nở nụ cười đắc ý, trong mắt không giấu được ác độc.
Giống y đúc nụ cười của nữ quỷ trước.
Cậu không chờ nổi mà cong môi, tay chỉ về phía hành lang, vội nói: "Tên còn lại đã chạy lên lầu."
Ánh mắt hai người va vào nhau, giống như hai con ác quỷ vừa ăn thịt người, bên miệng còn lưu lại vết máu, trên mặt không chờ được mà nở nụ cười tàn nhẫn.
Ngón tay thị trưởng sờ lên đôi mắt, đột nhiên xé da mặt từ khóe mắt xuống. Theo tấm da người rơi xuống đất, một nữ quỷ toàn thân là máu bò ra.
Tiếng cười của cô ta đầy bén nhọn quanh quẩn trong tòa văn phòng, nghe vô cùng khủng bố. Nhưng lúc cô ta quay lại, thanh niên trong phòng WC đột nhiên ôm bụng cười ha ha.
"Ha ha ha ha, hóa ra các ngươi cũng không phân biệt được!"
Nữ quỷ hơi giật mình, lúc nhìn lại Kỷ Vô Hoan thì biến sắc, lộ ra vẻ không tin. Cô ta đang muốn nhào qua thì đột nhiên có người nhảy ra từ sau cửa, hắn cầm gương hung hăng đập vào mặt cô ta!
Người đàn ông cao lớn cầm gương lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt có phần đắc ý: "Lại diễn sao?"
Năm phút trước, hai người nghe thấy tiếng bước chân thì liền biết con quỷ khác tìm tới.
Nữ quỷ kia trốn ở đây đương nhiên không phải là trùng hợp mà là đã có âm mưu trước.
Dân trong trấn vì muốn lừa họ mà giấu da ở nơi không ai phát hiện. Nếu ném xuống sông thì sẽ có ngày sẽ nổi lên, nhưng nếu giấu trong các gian nhà bỏ đi của các cư dân thì cho dù có người phát hiện, bọn chúng cũng có thể diệt khẩu.
Cho nên hôm qua Nhiếp Uyên phá cửa đi vào chắc chắn đã bị phát hiện.
Con quỷ kia chỉ bắt Kỷ Vô Hoan vì cho rằng Nhiếp Uyên sẽ bị dọa sẽ chạy mất, mà dưới tầng đã có một con quỷ khác chờ hắn sẵn.
Nếu bọn chúng đắc thủ, hai người sẽ lặng yên không tiếng động biến mất khi bọn chúng đi ra.
Ai có thể biết bọn chúng không phải là Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên?
Giống như buổi tối an tĩnh kia.
Người uống rượu nghe thấy tiếng gõ cửa, có người gọi tên của anh ta. Đó là giọng nói vô cùng quen thuộc, có thể là giọng của bạn bè, người yêu, thậm chí là bố mẹ. Không ai có thể đề phòng người thân của mình, chưa kể bọn chúng còn gọi.
"Mở cửa! Mở cửa ra! Mau mở cửa ra – – tôi sợ quá!"
Một khi bị dụ ra ngoài thì đối diện sẽ là địa ngục.
Lúc đó đầu óc của bọn họ đã không còn tỉnh táo, nhưng khi bị xé da xuống thì sẽ đau đến tỉnh lại. Dù vậy họ vẫn không thể cử động, tiếng kêu cứu bị bóp nghẹn trong cổ họng. Rõ ràng chỉ cách một bức tường nhưng tất cả mọi người đều đang ngủ say, không ai có thể cứu được anh ta.
Cuối cùng trơ mắt nhìn ác quỷ khoác da mình vào, mở cửa đi ra ngoài.
Thậm chí không ai biết anh ta đã chết.
Phải tuyệt vọng đến mức nào?
Kỷ Vô Hoan từng đọc ở trên mạng, người bị lột da có thể sau một ngày mới tắc thở.
Còn cơ thể bọn họ.......
Kỷ Vô Hoan đột nhiên nhớ tới đồ ăn hai ngày nay, còn có bà chủ khách sạn băm thịt, đột nhiên có một suy đoán không ổn.
Đương nhiên lúc này không phải lúc để nôn!
Lúc nghe thấy tiếng chân kia, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng thần kỳ. Cậu ngăn Nhiếp Uyên tháo đinh ra, hỏi: "Anh Lục, anh nói xem lũ quỷ có thể phân biệt chúng ta với bọn nó không?"
Chỉ bề ngoài với giọng nói thì bọn họ không khác gì nhau. Người chơi không thể phát hiện ra, vậy còn lũ quỷ thì sao? Bọn chúng có thể phát hiện ra sao?
Nhiếp Uyên hơi sửng sốt, lập tức đoán ra ý Kỷ Vô Hoan, thế nhưng hắn lại không nghĩ như cậu.
"Anh Lục." Kỷ Vô Hoan nắm lấy vai Nhiếp Uyên, đẩy hắn đến sau cửa: "Đây là cơ hội tốt, chúng ta có thể thử xem!"
Dù sao bây giờ trong tay họ cũng có gương, đoán sai cũng không sao. Tuy Kỷ Vô Hoan không muốn thừa nhận nhưng sự thật là Nhiếp Uyên có thể đấu với quỷ được. Nữ quỷ đáng sợ kia còn bị hắn chém một dao, có thêm quỷ thì thêm một dao nữa.
Vừa nói xong thì tiếng bước chân đã vang lên. Kỷ Vô Hoan nhanh chóng nhặt mấy tấm da dưới mặt đất ném vào trong gian WC, chỉ để lại tấm da người bán trái cây ở bên chân mình. Lúc làm mọi chuyện cũng nhanh chóng nhớ lại thần thái của con quỷ kia.
Tuy bọn chúng thường làm ra vẻ nhiệt tình nhưng có vài hành động và thói quen sẽ không thay đổi.
Trước đó Kỷ Vô Hoan đã cẩn thận quan sát từng người, đặc biệt là người ở gần khách sạn bọn họ ở.
Giờ cậu vẫn nhớ được vài điều.
Ví dụ như người bán hoa quả kia bị gù, cô ta thích vỗ tay áo, lúc nói chuyện âm cuối hơi bén nhọn.
Vì vậy khi thị trưởng thăm dò, thấy da người trên mặt đất, vết máu còn mới và kỹ năng diễn xuất của Kỷ Vô Hoan thì không nhận ra được!
Tuy kết quả này là ngoài ý muốn của Nhiếp Uyên nhưng cũng không cản được hắn đập gương vào mặt con quỷ!
Khi nữ quỷ tiếp xúc với gương, mũi và mắt của nó bị hút vào đầu tiên, sau đó cơ thể cùng tiếng kêu thảm thiết cũng bị hút vào.
Kỷ Vô Hoan vỗ tay, cái đuôi nhỏ đắc ý vểnh lên trời: "Anh xem, em đoán đúng rồi!"
Nhiếp Uyên nhướng mày: "Sao cậu đoán được?"
Đỉnh đầu Kỷ Vô Hoan hiện lên vòng sáng của thiên thần, đúng với thiết lập chó con mà nhỏ giọng nói: "Không phải đoán mà do em cảm thấy bọn chúng thật quá đáng! Bọn chúng lừa chúng ta hết lần này đến lần khác, tại sao chúng ta lại không lừa lại?"
Người khác lừa cậu đương nhiên cậu phải trả đũa lại, chưa kể: Nếu so kỹ thuật diễn xuất thì cậu còn chuyên nghiệp hơn!
Kỷ Vô Hoan quả nhiên là đứa ngu ngốc lòng dạ hẹp hòi! Nhiếp Uyên nghĩ vậy nhưng không thể không nói hắn cũng cảm thấy rất sảng khoái.
Dù sao trước đó bị bọn quỷ xoay như xoay dế, giờ báo thù được nên sảng khoái cũng là bình thường.
Sau khi tháo gương ra, Kỷ Vô Hoan lại phát sầu không biết cất nó ở đâu.
Sau khi chứng kiến lực sát thương của gương với lũ quỷ, đương nhiên càng nhiều gương sẽ càng tốt, càng lớn cũng càng tốt — — có lẽ sẽ hút nhanh hơn một chút?
Nhưng gương này lại nhỏ bằng một nửa cái gương bình thường, nếu mang ra ngoài thì không phải rõ ràng đang nói với hơn một trăm con quỷ là: "Mau đến tấn công chúng tôi"
Tuy sức sát thương của gương đối với lũ quỷ là rất lớn, nhưng nếu bọn chúng cùng nhào lên thì sẽ không ngăn được.
Nhiếp Uyên lại không lo lắng chút nào, hắn lấy ra cái hộp màu đen nhỏ bằng nửa nắm tay, giải thích: "Đây là đạo cụ có thể chứa vô số đồ, nhưng mỗi ngày chỉ có thể lấy ra hai thứ."
Kỷ Vô Hoan cuối cùng cũng biết vì sao lúc trước Nhiếp Uyên có thể quét sạch bánh mì ếch to mắt xanh trong thành phố S, còn tùy tay cũng lấy được áo gió trong túi.
Hóa ra tang vật ở đây!
Vì tên khốn nạn này đã mua hết bánh mì ếch to mắt xanh giới hạn trong lễ Halloween. Kỷ Vô Hoan không ăn được nên trăm cay ngàn đắng liên hệ với nhà xưởng đặt một lô bánh mới. Bánh để trong kho lạnh đương nhiên không còn mới, cũng không ngon như mẻ bánh trước.
Đều tại hắn!
Chờ đến lúc trở lại Kỷ Vô Hoan muốn khiến tên khốn này nôn ra toàn bộ số bánh mì ếch to mắt xanh mà hắn đã ăn! Tròn Tròn rác rưởi!
Vừa nhớ tới điều này, Kỷ Vô Hoan liền cảm thấy vô cùng tức giận! Tức giận đến xù lông!
Nhiếp Uyên không biết cậu nghĩ gì, nhưng nhìn thấy Kỷ Vô Hoan đột nhiên trợn tròn mắt, miệng dẩu lên trời giống như con cá vàng.
Có chút đáng yêu........
Hừ! Nhiếp Uyên nháy mắt cảnh giác, đè suy nghĩ này xuống. Nhưng vừa đè xuống một nửa thì thấy Kỷ Vô Hoan lại gần ôm cổ hắn, đôi mắt qua kính sáng ngời nhìn hắn, mềm mại hỏi: "Anh Lục cảm thấy em có thông minh không?"
Nhiếp Uyên vì không muốn bại lộ mà làm trái lương tâm, cố gắng đáp: "Thông minh."
"Cơ trí không?"
"Cơ trí......"
"Đáng yêu không?"
"......."
"Anh Lục!" Đôi mắt Kỷ Vô Hoan trừng to hơn nữa.
Muốn liêm sỉ hay là lương tâm? Đây là một câu hỏi khó.
Trong lòng Nhiếp Uyên đầy rối rắm, hít sâu một hơi, hắn cứ tưởng sẽ rất gian nan nhưng không ngờ lại thốt ra: "Cực kỳ đáng yêu."
Hì hì! Cậu cũng có ngày này! Trong lòng Kỷ Vô Hoan cười to, lập tức vô cùng vui vẻ, hận không thể ghi âm đoạn đối thoại này làm nhạc chuông, mỗi ngày đều sỉ nhục hắn!
Trên quần áo Kỷ Vô Hoan dính đầy máu nên phải thay bộ đồng phục trong balo. Cậu đúng tình hợp lý mà nói với Nhiếp Uyên là đồng phục mới mà trường phát, nếu không mang về mẹ sẽ mắng chết cậu.
Nhiếp Uyên yên lặng nhìn cậu bốc phét, trong đầu lại nhớ về đoạn đối thoại vừa rồi. Sao hắn không do dự gì mà đã trả lời?
Nhớ lại Kỷ Vô Hoan ngày thường, Nhiếp Uyên nhanh chóng trốn tránh trách nhiệm.
Hừ..... Quả nhiên bệnh tâm thần có thể lây lan!
Kỷ Vô Hoan đã học được một bài học, vì vậy thừa dịp Nhiếp Uyên không để ý mà lấy Trứng Muối ra, nhét vào mũ áo mang theo bên người.
Còn dùng ngón tay chọc mũi nhỏ của nó, khiến nó ngoan ngoãn ở yên, có nguy hiểm thì nhảy ra "cứu giá".
Trứng Muối nhận lấy kẹo thì vô cùng vui vẻ, lập tức gật đầu đồng ý.
Lúc xuống tầng bọn họ phát hiện cửa ở cầu thang đã mở ra, trên mặt đất là cây chổi lau nhà và thùng giấy, lần trước có lẽ là chúng đã che mất cửa.
"Thảo nào cửa chính và cửa sổ không có dấu vết bị mở ra, quả nhiên là có một cánh cửa khác." Kỷ Vô Hoan kiểm tra thì thấy bên trong là phòng đựng đồ, cửa trong phòng đó thông với phía sau sân: "Những con quỷ đó hẳn là vào bằng đường này để mai phục....... Khoan đã, em đột nhiên có một suy đoán. Anh Lục, anh nói xem có phải nhà Dương Phát cũng trốn thoát bằng cách này?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lầy Lầy: Ảnh đế đây đến quỷ cũng dám diễn! Tròn Tròn, nhà ngươi có phục hay không?
Tròn Tròn: Tránh xa tôi ra một chút, bệnh tâm thần có thể lây lan.
Lầy Lầy: Anh Lục!
Tròn Tròn: Phục phục phục!