"Cậu sao vậy?"
Phùng Duệ Hiên đuổi kịp Hạ Thụy, kéo tay cậu lại.
Hạ Thụy quay lại, mặt lạnh lùng nhìn anh: "Anh chạy ra đây làm gì?"
"Tôi chạy theo cậu đó, tự dưng cậu bỏ về, có chuyện gì à?"
Hạ Thụy quay mặt đi: "Không có chuyện gì cả."
Phùng Duệ Hiên vẫn tinh ý nhận ra có gì đó: "Cậu giận gì à?"
"Không."
"Bạn tôi nói gì với cậu à?"
"Không."
"Bạn tôi chỉ trêu thôi, không có ác ý gì cả đâu."
Hạ Thụy lúc này mới tức tối: "Vậy "chị dâu" là như thế nào? Người sau đẹp hơn người trước là sao?"
Hạ Thụy biết mình có tình cảm với Phùng Duệ Hiên, đương nhiên từ chị dâu thì cậu không có ý kiến gì, chỉ là câu sau, người sau đẹp hơn người trước là có ý gì?
Cậu cảm giác bản thân như bị người ta trêu đùa vậy, bị lôi ra so sánh với một "người trước" nào đó của Phùng Duệ Hiên mà cậu còn không biết mặt.
Cậu cảm giác mình như phi tần đứng xếp hàng chờ thị tẩm vậy?!
Không nuốt trôi nổi!
Phùng Duệ Hiên nhẹ nhàng nói: "Nó nói bậy nói bạ đó, cậu đừng giận nhé.
Tôi không có người trước người sau gì hết, không chơi bời lăng nhăng."
Hạ Thụy: "Sao anh phải giải thích với tôi làm gì?"
"Tôi muốn cậu hết giận mà! Đừng để bụng nhé!"
Hạ Thụy im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Thôi được rồi, anh vào trong đi, hôm nay tôi hơi mệt, tôi về sớm chút.
Lúc khác mời anh ăn sau."
Phùng Duệ Hiên biết không thể thay đổi quyết định của Hạ Thụy, bèn nói: "Vậy tôi gọi xe cho cậu."
Chờ Hạ Thụy lên xe an toàn rồi, Phùng Duệ Hiên mới quay trở vào.
Đám bạn anh nhao nhao lên: "Mày đi đâu thế?"
"Tự nhiên bỏ đi là sao?"
"Qua đây chịu phạt đê!"
Phùng Duệ Hiên làm như không nghe thấy, bẻ khớp ngón tay, đi đến bàn của đám bạn, giọng trầm xuống: "Vừa nãy đứa nào trêu cậu ấy?"
***
Hạ Thụy trở về nhà, trên đường về và cả buổi tối hôm đó cậu đã nghĩ rất nhiều.
Yêu vào là cứ thích nghĩ mấy chuyện lung tung như vậy.
Cậu thấy mình cũng có phần vô lí vì tự nhiên đùng đùng bỏ về, nhưng trách sao được, mỗi người có một cảm nhận khác nhau, trêu đùa phải tùy hoàn cảnh.
Có thể người khác thấy vui nhưng cậu thì không, chuyện này không phải lỗi của ai cả, chỉ là do quan điểm, cách nhìn khác nhau nên suy nghĩ sẽ khác nhau.
Hạ Thụy kết luận như vậy mới thoải mái đi ngủ, định bụng sẽ chọn một ngày nào đó mời Phùng Duệ Hiên đi ăn.
Nhưng sau khi khai trương nhà hàng, Phùng Duệ Hiên cũng bận như lúc chưa khai trương, vậy nên mãi đến gần một tháng sau, hai người mới ăn với nhau được một bữa cơm.
Chuyện buổi tối hôm khai trương đó, Hạ Thụy cũng chẳng giận dỗi gì nữa, Phùng Duệ Hiên e dè nhắc lại cậu liền xua tay cho qua.
Thấy cậu không để bụng gì nữa, Phùng Duệ Hiên mới nhiệt tình hơn, bóc cho cậu một đ ĩa tôm đầy, ăn hết cà rốt, cần tây, hành lá