Hạ Thụy ngồi trên ghế lái phụ, đầu dựa vào lưng ghế, tuy đau đầu nhưng cậu vẫn để ý đến xung quanh.
Càng nhìn càng thấy lạ, hướng này đâu phải hướng nhà cậu đâu, mà giống như hướng nhà Phùng Duệ Hiên ấy nhỉ?
"Này, bảo về nhà em cơ mà, anh đưa em đến nhà anh làm gì vậy?"
Phùng Duệ Hiên mặt không đổi sắc nói: "Cũng đã hơn mười giờ, ba em thì đi ngủ rồi, mà bây giờ em về lại sợ làm mất giấc của ông ấy.
Vì anh biết trước là kiểu gì cũng tầm này em mới về nên lúc tối đưa Bánh Bột sang ngủ với ba em cho vui, em qua nhà anh."
Hạ Thụy nghe thế cũng thấy hợp lý: "Vậy được rồi!"
Cậu ngồi trên xe, hai mắt lim dim nhưng vẫn chưa ngủ được.
Đến nhà Phùng Duệ Hiên, lấy tạm bộ quần áo của anh để đi tắm rửa, thay đồ.
Tắm xong leo lên giường, Hạ Thụy cũng không ý thức được là mình đang ở trên giường và trong phòng của Phùng Duệ Hiên.
Đợi đến khi Phùng Duệ Hiên đánh răng xong đi vào, thấy Hạ Thụy đang ôm chăn, mắt lờ đờ, anh bật cười đi đến bên cạnh cậu.
"Tối nay muốn ngủ với anh à?"
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Hạ Thụy gật đầu cái rụp, sau đó ý thức được mình vừa làm gì, cậu lại lắc đầu.
Phùng Duệ Hiên liền xụ mặt: "Ngủ với anh một tối đi, được không?"
Hạ Thụy hết nhìn ga giường lại nhìn mặt Phùng Duệ Hiên, cuối cùng nhẹ nhàng trả lời: "Được."
Cậu nằm xuống giường, kéo chăn lên tận cổ, Phùng Duệ Hiên nằm xuống theo, anh dịch người mình vào sát người cậu.
"Nằm xa thế làm gì? Trời thì lạnh, ôm ngủ mới ấm chứ!"
Hạ Thụy ngoan ngoãn dịch vào một chút, thế là Phùng Duệ Hiên ôm trọn cả người cậu vào trong lòng anh.
Cứ tưởng buổi tối sẽ êm đềm trôi qua như vậy, thế nhưng không hề!
Phùng Duệ Hiên ôm Hạ Thụy từ phía sau, vậy nên cậu có thể cảm nhận được thứ gì đó đang phồng lên sau mông mình.
"Phùng Duệ Hiên!" - Hạ Thụy gọi anh.
"Anh đây!" - Nghe giọng anh khàn khàn là biết anh đang kìm nén rồi.
"Anh có ổn không vậy?"
Phùng Duệ Hiên nhìn chằm chằm gáy Hạ Thụy ở trước mặt mình, sau đó ngồi dậy: "Anh vào nhà vệ sinh."
Lúc anh định quay người xuống giường, đột nhiên Hạ Thụy giữ tay anh lại: "Để, để em giúp anh!"
Hạ Thụy thầm nghĩ, may là ánh sáng đèn ngủ yếu nên không chiếu rõ mặt cậu, chứ giờ chắc chắn nó đỏ lắm rồi!
Phùng Duệ Hiên vặn đèn ngủ cho sáng hơn, dựa vào thành giường, nhỏ giọng dụ dỗ Hạ Thụy: "Em chỉ cần đặt tay lên đó, xong rồi vuốt ve nó.
Nó cần em!"
Hạ Thụy cắn răng, nghĩ đến lúc mình tự làm, chắc cũng tương tự vậy nhỉ, thế là cậu đưa tay chạm vào thứ đang phồng lên kia, nóng bỏng tay.
Tay thì vuốt nhưng mặt không dám nhìn, Hạ Thụy quay đi, chỉ thi thoảng liếc qua xem mình làm đúng chưa.
Đột nhiên, Phùng Duệ Hiên chồm người về phía trước, đè Hạ Thụy dưới thân: "Hay là em giúp anh bằng cách khác đi?"
Hạ Thụy lắp bắp: "Cách, cách gì?"
Phùng Duệ Hiên: "Chúng ta làm đi, được không em?"
Đầu óc Hạ Thụy rối loạn, chẳng biết mình đã trả lời ra sao nữa, Phùng Duệ Hiên được thể kéo quần cậu xuống, mà kéo hết cả quần trong lẫn quần ngoài, trên người cậu giờ chỉ