Công cuộc tránh bão của Tần Dao vì sự ra đi đột ngột của Vô Danh đại sư mà phá sản.
Họ chỉ ở lại Quan Ngọc Tự năm ngày rồi quay về kinh thành.
Suốt đoạn đường, Thúy Lan luôn thấy Tần Dao rầu rĩ không vui liền lo lắng hỏi:
- Quận chúa, người có tâm sự sao?
Tần Dao lắc đầu, hờ hững đáp:
- Ta không sao.
Thúy Lan biết cô không muốn nói nên cũng không hỏi nữa.
Dù sao mấy ngày này có quá nhiều chuyện xảy ra, cộng thêm mấy lời mà Vô Danh đại sự nói trước lúc chết cũng rất kỳ lạ.
Tần Dao không vui cũng là lẽ đương nhiên.
Ngày thứ hai sau khi hồi phủ, Tần Dao đã nhận được thiếp mời tham gia cung yến.
Cho dù không tình nguyện, cô vẫn không có quyền từ chối.
Tối hôm đó, Tần Ninh đem theo một dĩa bánh táo đỏ đến tìm cô.
Tần Dao cũng biết rõ ý đồ của nàng ta nhưng lại không muốn vạch trần, chỉ vui vẻ tiếp đón:
- Đường tỷ khuya vậy còn đến thăm không biết là có chuyện gì?
Tần Ninh mỉm cười, nhu nhu nói:
- Ta biết muội thích bánh táo đỏ nên cố ý làm nhiều một chút mang qua đây.
Thúy Lan bước lên hành lễ với Tần Ninh, sau đó giơ hai tay nhận lấy dĩa bánh đặt lên bàn.
Tần Dao đang tươi cười chợt rầu rĩ.
- Đa tạ đường tỷ quan tâm.
Tần Ninh thấy sắc mặt của Tần Dao, lo lắng hỏi:
- Muội sao vậy?
Tần Dao nhìn nàng ta, lắc đầu:
- Muội không sao hết.
Chẳng qua lần trước muội vô tình khiến Hoàng Hậu nương nương tức giận.
Tỷ cũng biết muội không giỏi ăn nói mà, cũng không biết phải làm sao để khiến nương nương vui vẻ lại.
Tần Ninh ánh mắt sáng lên, đây quả nhiên là ông trời giúp đỡ.
Nàng ta còn đang muốn dụ dỗ Tần Dao mang theo mình vào cung, bây giờ đã có lý do rồi.
Tần Ninh ngồi xuống bên cạnh Tần Dao, thân thiết nắm lấy tay cô.
Dịu dàng nói:
- Nếu muội lo lắng, vậy hay để ta cùng đi với muội.
Nếu muội có nói gì đó khiến nương nương không vui thì ta sẽ giúp muội giải vây.
Tần Dao mỉm cười, siết tay Tần Ninh:
- Nếu được vậy thì hay quá.
Tỷ tỷ vừa dịu dàng vừa hòa nhã chắc chắn Hoàng Hậu sẽ thích.
Nếu có tỷ đi chung muội rất yên tâm.
Tần Ninh mỉm cười, thầm nghĩ:" Ngu ngốc, kẻ như vậy mà lại là phượng trong loài người ư? Đúng là nực cười.
Lúc còn có thể sống tốt thì ráng mà tận hưởng đi.
Một khi hết giá trị, chính tay ta sẽ tiễn ngươi lên đường."
Tần Dao tuy không có khả năng nhìn thấu suy nghĩ của người khác, nhưng cô có thể chắc chắn vị trước mặt đang âm thầm khinh thường mình.
Như vậy cũng tốt, người ngốc sẽ có phước của người ngốc.
Sáng hôm sau, nhận được sự cho phép của Tần lão phu nhân nên Tần Dao cùng Tần Ninh vào cung.
Nhìn thấy chiếc áo choàng lông cáo tuyết trên người cô, Tần Ninh tuy trong lòng rất đố kị nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ:
- Ta nghe nói đây là cống phẩm mà Tĩnh Quốc mang đến, đúng là đẹp thật đó.
Rất hợp với muội.
Tần Dao vuốt ve chiếc áo, đắc ý đáp:
- Vậy sao? Muội cũng thấy nó rất đẹp.
Hoàng Hậu thật tốt, còn rất thương muội.
Nụ cười trên gương mặt Tần Ninh hơi cứng lại, bàn tay đặt bên đùi của nàng ta cũng từ từ siết chặt.
Tần Dao lại làm như không biết, tiếp tục khoe khoang.
- Nói đến cống phẩm, trong phòng muội có rất nhiều.
Đều là Thái Tử tặng.
Nếu tỷ thích, khi nào về muội sẽ chọn vài thứ tốt mang sang cho tỷ.
Tần Dao xua tay, lắc đầu nói:
- Không cần đâu, ta đối với kỳ trân dị bảo đều không có kiến thức.
- Không sao, muội sẽ nói cho tỷ biết.
Mấy cái đó thật ra cũng thường thôi, nào có thể sánh được với kỳ trân dị bảo.
Tần Dao nhếch mép đầy vẻ coi thường.
Đây mới là tính nết thật sự của Ngọc Dao Quận Chúa, vừa khó ưa vừa kiêu ngạo.
Cũng không để ý đến cảm nhận của người khác.
Tần Ninh rũ mắt che đi sự phẫn nộ của bản thân.
Nàng ta bây giờ vẫn chưa thể trở mặt với Tần Dao, chỉ có thể ép bản thân nhẫn nhịn.
Tần Dao thấy nàng ta như vậy, âm thầm cười nhạt.
Vì tương lai phú quý của mình, đường tỷ của cô quả nhiên là cái gì cũng làm được.
Xe ngựa của Tần Dao vừa đến cửa cung đã gặp Cao công công bên cạnh Hoàng Hậu.
Ông ta vẫn không khác biệt gì với lần gặp trước, nụ cười "nghề nghiệp" luôn thường trực trên môi.
- Tham kiến quận chúa, Hoàng Hậu lệnh nô tài đến đón người.
Tần Dao cầm lấy một thỏi bạc trắng đưa cho Cao công công, mỉm cười:
- Vất vả ngài đi một chuyến, đây là chút tâm ý mong ngài nhận lấy.
Cao công công đem thỏi bạc bỏ vào tay áo, cúi đầu đáp:
- Quận chúa khách sáo rồi, đây là bổn phận của nô tài.
Vừa nói, ông ta vừa vươn tay ra làm động tác mời:
- Quận chúa, xin đi bên này.
Cả quá trình Cao công công không hề nhìn đến Tần Ninh, giống như nàng ta là không hề tồn tại.
Tần Dao liếc thấy sắc mặt xám xịt của Tần Ninh, cười lạnh:
- Cao công công,