Tần Ninh lần nữa quay lại Thanh Loan Điện.
Nhưng khác với dáng vẻ hòa nhã ban sáng, sắc mặt Khương Hoàng Hậu giờ đây lại khá âm trầm.
Vừa nhìn thấy Tần Ninh, bà ta đã đập bàn quát lớn:
- To gan, còn không mau quỳ xuống.
Nếu là người khác, nhiều khả năng đã bị hành động này dọa cho khiếp vía.
Nhưng Tần Ninh rất bình tĩnh, dường như việc Khương Hậu sẽ tức giận là điều mà nàng ta đã biết từ trước.
Đối diện nét mặt dửng dưng của Tần Ninh, Khương Hậu càng tức giận:
- Ai sai khiến ngươi mang thứ này đến cho ta? Muốn sống thì nên thành thật khai ra.
Tần Ninh cúi đầu hành lễ với Khương Hậu, từ tốn đáp:
- Hoàng Hậu nương nương đừng vội nóng giận.
Chẳng lẽ người không nhận ra bút tích trên tờ giấy là của ai sao?
Khương Hậu làm gì có thời gian mà nghiên cứu vấn đề này.
Vừa nhìn thấy nội dung trong đó lửa giận đã sôi trào.
Tần Ninh thấy vẻ hoài nghi của Hoàng Hậu, cười cười nói tiếp:
- Trước khi Vô Danh đại sư viên tịch đã xem bát tự cho tiểu nữ.
Những chữ này là chính tay đại sư chấp bút.
Nếu Hoàng Hậu không tin có thể mời Thái Phó đến kiểm tra, Thái Phó là bằng hữu lâu năm của Vô Danh đại sư, tin chắc có thể nhận ra bút tích của ngài ấy.
Khương Hậu nhìn Tần Ninh, cười lạnh:
- Nếu ngươi là mệnh phượng hoàng, vậy bổn cung là gì? Ngươi nói đây là bát tự của ngươi, ngươi gánh vác nổi sao?
Tần Ninh chấp tay, ôn hòa đáp:
- Hoàng Hậu nương nương cũng từng được Vô Danh đại sư chỉ điểm.
Cho nên đối với sự thông tuệ của đại sư sẽ không nghi ngờ đi.
Nương nương là phượng hoàng, nhưng phượng hoàng cũng không phải chỉ có một.
Nương nương là người thông minh, đạo lý mà thần nữ có thể hiểu sao nương nương lại không hiểu.
Khương Hậu nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Ý ngươi là...
- Nương nương thánh minh.
Sự giận dữ trong mắt Khương Hậu biến mất, bà ta mỉm cười nói với cung nữ bên cạnh:
- Mau đỡ nhị tiểu thư dậy, các ngươi đều lui xuống cả đi.
Cung nữ đáp một câu rồi bước lên dìu Tần Ninh ngồi xuống.
Sau đó toàn bộ cung nhân trong điện đều lui ra ngoài.
Tần Ninh đợi họ đi khuất mới chậm rãi nói:
- Tổ mẫu của thần nữ bị những lời này dọa cho ăn ngủ không yên.
Tổ mẫu còn cấm thần nữ nói chuyện này ra ngoài.
Nhưng thần nữ nghĩ đây là đại sự nên không thể che giấu, mới mạo muội đem tờ giấy này đến nhờ nương nương giúp đỡ.
- Ngươi so với tổ mẫu đã già đến hồ đồ của ngươi sáng suốt hơn nhiều.
Nhưng lời của lão phu nhân cũng không phải hoàn toàn không đúng.
Đây là đại sự, nếu người khác biết chỉ e ngươi chưa kịp hưởng phúc đã mang họa sát thân.
Tần Ninh lần nữa cúi đầu, nhu nhu đáp:
- Thần nữ nguyện nghe theo sắp xếp của nương nương.
Khương Hậu hài lòng, cười nói:
- Nếu vậy thì tốt.
Sau đó bà ta mang tờ giấy cất đi, lệnh cho Cao công công mang bộ trâm ngọc lưu ly mà Tĩnh Quốc tiến cống tặng cho Tần Ninh.
Cao công công đưa người trở về, trong điện chỉ còn lại Khương Hậu và cung nữ Ánh Nhi.
Ánh Nhi rót trà cho Khương Hậu, nhỏ giọng hỏi:
- Nương nương, người tin Tần Ninh đó thật sao?
Khương Hậu nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt đáp:
- Năm xưa khi ta còn là Quý Phi, Vô Danh đại sư cũng từng nói ta là "Mẫu nghi thiên hạ".
Bây giờ phụng vị này đã là của ta, ngươi nói thử xem.
- Nô tỳ sẽ mời Thái Phó đến giúp nương nương kiểm chứng.
Khương Hậu lắc đầu, đặt tách trà lên bàn.
- Không vội, mặc kệ là thật hay giả.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
- Vậy chúng ta làm sao chứng minh sự thật đây?
Khương Hậu lấy ra một chiếc hộp gấm, bên trong cũng có một tờ giấy đỏ tương tự như của Tần Ninh.
Bà ta đưa hai tờ giấy cho Ánh Nhi, cất giọng phân phó:
- Ngươi mang bút tích của hai tờ giấy này đến ngoại thành.
Tìm một phu tử họ Lương giao cho ông ta.
Ánh Nhi nhận lấy, khom người đáp:
- Nô tỳ lập tức đi ngay.
Ánh Nhi vừa ra cửa đã đụng mặt Dạ Hiên, vội vàng hành lễ:
- Nô tỳ tham kiến Thái Tử Điện Hạ.
Dạ Hiên thấy nàng ta gấp gáp thì nhíu mày hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ánh Nhi chưa kịp đáp thì Khương Hậu đã lên tiếng trước:
- Hiên Nhi à? Mau vào đây.
Dạ Hiên nghe thấy Khương Hậu gọi thì cũng không nán lại nữa mà chậm rãi đi vào.
Thấy Khương Hậu mệt mỏi tựa người trên ghế quý phi thì lo lắng hỏi:
- Mẫu hậu, người không sao chứ?
Khương Hậu lắc đầu, mệt mỏi đáp:
- Chỉ là bệnh cũ tái phát thôi, không có gì nghiêm trọng.
Ta bảo Ánh Nhi đến thái y viện lấy thuốc rồi.
Mà sao con lại đến đây, yến tiệc đã kết thúc đâu?
Dạ Hiên rót cho Khương Hậu tách trà nóng, ôn hòa đáp:
- Không thấy