Sáng sớm, Dạ Huyền một mình đến núi Vân Mộng bái tế Dung Hoàng Hậu.
Cùng đi với hắn chỉ có hơn mười thị vệ.
Lúc đoàn người sắp khởi hành, Tâm Liên của Mai Hoa Điện đột ngột tìm đến.
Nàng đầu tiên hành lễ với Dạ Huyền, sau đó mới cười nói:
- Nương nương biết hôm nay điện hạ đến núi Vân Mộng nên bảo nô tỳ mang ít đồ lễ qua đây.
Nương nương vốn muốn tự mình đến thăm Dung Hoàng Hậu nhưng sức khỏe không cho phép, chỉ đành nhờ cậy điện hạ thay nương nương thấp thêm một nén hương.
Dạ Huyền dùng ánh mắt ra hiệu, Lưu Phi lập tức tiến lên nhận lấy đồ trong tay Tâm Liên.
Dạ Huyền vuốt thẳng tay áo, chậm rãi nói:
- Vất vả Liên cô cô đi một chuyến.
Thay ta chuyển lời đa tạ đến Quý Phi.
Tâm Liên khom người, dịu giọng đáp:
- Nô tỳ tuân lệnh.
Trời cũng không sớm nữa, điện hạ lên đường bình an.
Dạ Huyền gật đầu, ung dung rời khỏi cửa cung.
Ở một góc khác, thái giám cận thân của Dạ Hiên là Lý Trình vẫn đang lặng lẽ quan sát đoàn người của Dạ Huyền.
Đợi người đi khuất mới lạnh lùng nói với tên thuộc hạ bên cạnh:
- Hành sự cho cẩn thận vào, đừng để điện hạ thất vọng.
Tên thuộc hạ chấp tay, đáp:
- Công công yên tâm, thuộc hạ sẽ để hắn có đi không về.
Lý Trình gật đầu, dứt khoát rời đi.
Đường lên núi Vân Mộng xưa nay rất vắng vẻ, buổi sáng mờ sương càng thêm âm u lạnh lẽo.
Dạ Huyền nhắm mắt dưỡng thần, mỗi năm đều qua một lần nên đã thành thói quen.
Lưu Phi tay đặt trên chuôi đao, ánh mắt cảnh giác dò xét tứ phương.
Cây cối hai bên rậm rạp đột nhiên xuất hiện một nhóm hắc y nhân có đến hơn bốn mươi người.
Lưu Phi rút đao, lớn tiếng quát:
- Có mai phục, mau bảo vệ điện hạ.
Hộ vệ hai bên đồng loạt rút vũ khí, cho dù nhân số ít ỏi nhưng rất bình tĩnh ứng phó.
Dạ Huyền mở mắt, bên ngoài vang lên tiếng dao kiếm va vào nhau kịch liệt.
Hắn vén màn xe ngựa, cười lạnh:
- Bắt sống.
Đám hộ vệ nghe lệnh, lúc xuống tay đều đặc biệt tránh các nơi yếu hại.
Hắc y nhân người đông thế mạnh cũng không phải là đối thủ của bọn họ, rất nhanh đã bị bắt giữ toàn bộ.
Dạ Huyền đợi bên ngoài ngừng chém giết mới chậm rãi bước xuống.
Hắn gọi một tên thuộc hạ đến, cất giọng phân phó:
- Ngươi đem tin tức ta bị hành thích về cung, sau đó mang đám người này nhốt vào đại lao chờ phụ hoàng định đoạt.
Tên thuộc hạ chấp tay, cung kính đáp:
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Lưu Phi đứng phía sau khẽ gật đầu, hai người cứ thế trao đổi bằng ánh mắt.
Đám thích khách vốn muốn tự sát nhưng bị phát hiện, giờ phút này chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Lưu Phi đợi bọn chúng bị áp giải đi rồi, mới bước lên chấp tay nói:
- Điện hạ, chúng ta có lên đường tiếp không?
Dạ Huyền ngẩng đầu nhìn trời, nhàn nhạt nói:
- Ta bị thương rồi, không đi được nữa.
Lưu Phi kinh ngạc nhìn Dạ Huyền, hắn không nói gì nữa mà quay trở lại xe ngựa.
Chuyện Dạ Huyền bị hành thích khiến Hoàng Đế nổi trận lôi đình.
Ra lệnh cho Hình Bộ nội trong một đêm phải điều tra cho rõ.
Nhưng đám thích khách vừa vào đại lao chưa đến nửa ngày thì đồng loạt chết vì trúng độc.
Hoàng Đế cầm tấu sớ trên bàn, ném thẳng vào Hình Bộ Thượng Thư Tào Cát, gầm lên:
- Đáng chết, khanh dám đem tấu chương như vậy dâng lên.
Là không cần cái mũ quan nữa rồi phải không?
Tào Cát sợ đến mặt mày trắng bệch, run rẩy quỳ xuống:
- Bệ hạ bớt giận, thần vẫn đang cho người điều tra.
Nhất định sẽ tìm ra chủ mưu trong chuyện này.
Hoàng Đế chỉ tay vào ông ta, quát lớn:
- Người đã chết rồi khanh đi đâu mà tra.
Tào Cát im lặng, không dám ngẩng đầu lên.
Ninh Phúc Hải nhìn ông ta bị dọa đến run rẩy, lắc đầu:
- Bệ Hạ, nô tài vừa nhận được tin báo.
Nhị Hoàng Tử bị thương nặng hiện giờ đang trên đường hồi cung.
Hoàng Đế sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Dáng chức Thượng Thư của Tào Cát chờ điều tra, tạm thời để Cố Khải thay thế.
Ngươi mang theo thái y đi đón người, có tin gì thì báo cho trẫm.
- Nô tài tuân chỉ.
Tào Cát uất ức dập đầu, sự việc lần này quá kỳ lạ.
Ông ta vốn tưởng có thể lấy công chuộc tội tự mình rửa oan, nhưng Hoàng Đế thủ đoạn quyết tuyệt không cho hắn có cơ hội chuyển mình.
Xem như là uổng phí Tướng Gia nhiều năm bồi dưỡng.
Trong Thanh Loan Điện, Khương Hậu sau khi nghe được tình hình ở núi Vân Mộng đã tức đến nghiến răng:
- Cái lũ ăn hại này, đã không thể giết được