Mai Hoa Điện hiện tại âm trầm, lạnh lẽo không khác gì lãnh cung.
Vân Quý Phi từ khi bị giam lỏng vẫn luôn im lặng, không chịu ăn uống gì.
Tâm Liên lo lắng nàng không chịu nổi, cất tiếng khuyên nhủ:
- Nương nương không nghĩ đến mình cũng nên nghĩ cho hoàng tự trong bụng.
Nếu bệ hạ biết người như vậy sẽ đau lòng lắm.
Vân Quý Phi ánh mắt vô hồn, yếu ớt nói:
- Người không còn thì đau lòng có ít gì? Đứa trẻ này cũng chỉ ở đây thêm vài ngày thôi.
Đợi Thái Tử đăng cơ, ta và nó sẽ đi gặp bệ hạ.
Tâm Liên bật khóc, quỳ xuống nắm lấy tay Vân Quý Phi:
- Nương nương người đừng bi quan, nhị hoàng tử và quận chúa sẽ sớm trở về.
Rồi họ sẽ giúp nương nương rửa oan.
Vân Quý Phi lắc đầu, cất giọng bi thương.
- Ta lại mong chúng đừng trở về.
Như vậy có thể sẽ được sống sót.
Ta ngây thơ cho rằng chỉ cần bản thân yên phận, không tranh giành thì có thể yên ổn.
Nhưng thực ra thì ta đã là cái gai trong mắt Hoàng Hậu từ lâu.
Vậy cũng tốt, để ta và con cùng đi với bệ hạ.
Người sẽ không thấy cô đơn...
- Nương nương...
Tâm Liên đau lòng cúi mặt, chưa bao giờ nàng cảm thấy bản thân bất lực như lúc này.
Bên ngoài có tiếng bước chân, Tâm Liên theo bản năng đứng chắn trước mặt Vân Quý Phi.
Cánh cửa được đẩy ra, người tiến vào chính là Cát Chi.
Nàng ta đắc ý nhìn Vân Quý Phi, cúi đầu hành lễ:
- Nô tỳ tham kiến Quý Phi.
Nô tỳ phụng lệnh Thái Hậu đến báo với Quý Phi, Thái Hậu đã quyết định để người tuẩn táng.
Nàng ta nói xong thì đứng thẳng lên, hơi quay đầu về sau cất giọng lạnh lẽo:
- Mang vào đây.
Hai thái giám tiến vào, trên tay hắn là một khay gỗ.
Tâm Liên vừa thấy những thứ ấy, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
Nàng quỳ xuống, khóc lớn:
- Nô tỳ cầu xin Thái Hậu nghĩ lại, đứa trẻ trong bụng Quý Phi thật sự là hoàng tự.
Xin Thái Hậu khai ân, xin Thái Hậu khai ân...
Cát Chi lạnh mặt, giơ chân đạp ngã Tâm Liên:
- Ngươi đừng kêu nữa, sau khi ta tiễn Quý Phi xong sẽ tới phiên ngươi.
Vân Quý Phi đứng dậy, nàng không nhìn Cát Chi mà đi đến đỡ lấy Tâm Liên.
Cát Chi hất mặt, nói:
- Quý Phi đừng làm khó chúng nô tài nữa, cứ yên tâm lên đường đi.
Thái Hậu để người chết được tôn nghiêm đã là ân huệ to lớn rồi.
Người đừng lại ngoan cố nữa.
Vân Quý Phi đi đến trước khay gỗ, Tâm Liên hốt hoảng giữ lấy tay nàng.
- Nương nương, đừng mà...!Nô tỳ sẽ đi gặp Thái Hậu, nô tỳ nguyện chết thay cho người...
Cát Chi nhếch môi, cất tiếng cười khinh miệt:
- Ngươi tưởng ngươi là ai? Một tiện tỳ thấp kém còn nghĩ mình có thể lật trời sao?
Vân Quý Phi lạnh lẽo nhìn nàng ta, ánh mắt đó của nàng có uy lực khiến Cát Chi ngậm miệng.
Vân Quý Phi đặt tay lên vai Tâm Liên, mỉm cười cay đắng:
- Đừng vì ta mà làm gì cả.
Từ khi bệ hạ băng hà ta đã không nghĩ sẽ sống tiếp.
Ngươi hầu hạ ta nhiều năm, bây giờ còn bị ta liên lụy.
Ta xin lỗi...
Tâm Liên lắc đầu, nàng khóc trong bất lực và phẫn nộ.
Tại sao người tốt không được phúc báo? Còn kẻ ác thì lại dương dương đắc ý.
Ông trời thật bất công.
Vân Quý Phi buông tay, lần nữa đi về phía khay gỗ.
Nàng vươn tay cầm lấy ly rượu độc đưa đến bên môi.
Tâm Liên biết đã hết hi vọng, nàng quỳ xuống lạy chủ tử lần sau cuối.
Nhưng ngay khi Vân Quý Phi muốn uống, thì ngoài cửa lại vang lên giọng nói ngăn cản hành động của nàng:
- Khoan đã...
Cát Chi quay đầu, thấy người đến là Tiêu Ngọc Dung thì vội vàng hành lễ:
- Nô tỳ tham kiến Thái Tử Phi.
Đây là lệnh của Thái Hậu, Thái Tử Phi xin đừng xen vào.
Tiêu Ngọc Dung giơ tay tát nàng ta, quát lớn:
- Đến lượt tiện tỳ nhà ngươi dạy ta phải làm gì ư? Cút ra ngoài.
Cát Chi bị đánh thì choáng váng ngã xuống, nàng ta ôm một bên má bỏng rát cất giọng cảnh cáo:
- Thái Tử Phi, cho dù người có là công chúa Tĩnh Quốc cũng không nên hành động ngang ngược.
Ta là thị nữ thân cận của Hoàng Hậu, phụng lệnh đến đây để truyền đạt lệnh hành hình.
Thái Tử Phi đừng không biết nặng nhẹ để chuốc họa vào thân.
Tiêu Ngọc Dung nhếch môi, rút kiếm kề thẳng vào cổ Cát Chi.
- Ngươi muốn uy hiếp ta? Ngươi chẳng lẽ không biết ta trước giờ nổi tiếng to gan sao?
Cát Chi nhìn lưỡi kiếm sắc bén lạnh băng đặt ở cổ mình, nhất thời run rẩy:
- Thái Tử Phi...!Nô tỳ khuyên người không nên làm bừa...
Tiêu Ngọc Dung đạp