Kho lương thảo bị cháy, Nam Cung Mặc không còn cách nào ngay trong đêm lui quân hai mươi dặm.
Tần Diễn vừa mới sáng sớm nghe tin tức thì vội vã chạy sang lều trướng của Dạ Huyền, thấy hắn vẫn bình an thì mới nhẹ nhõm trong lòng.
Dạ Huyền thấy Tần Diễn y phục không chỉnh tề, nhíu mày hỏi:
- Tần tướng quân có chuyện gì mà vội vàng vậy?
Tần Diễn sửa lại mũ giáp, hỏi:
- Điện hạ biết trong doanh có nội gián nên mới cố ý nói muốn đi phục kích nhằm dẫn dụ quân địch để đốt kho lương?
- Mới đó mà huynh đã nhìn ra, không hổ là người cầm quân đánh trận.
Tần Diễn không quan tâm lời khen của Dạ Huyền, nghi hoặc.
- Và người đó...
- Phải, chính là Hàn Thư.
Dạ Huyền thẳng thắn, hôm qua chỉ một thử thách nhỏ hắn đã biết được ai là nội gián trong quân.
Chỉ có Lý Đản là lo lắng sự tồn vong của binh sĩ, trong khi Hàn Thư như kẻ ngoài cuộc đứng nhìn.
Hắn thấy cơ hội thì sao lại bỏ qua, nhất là có thể loại được Lý Đản và Tần Diễn ra ngoài cuộc chiến.
Tần Diễn khó mà tin kẻ nhiều năm theo mình lại có thể làm chuyện vô sỉ như vậy.
Nhất thời kích động.
- Ta phải đi hỏi hắn cho rõ ràng.
Dạ Huyền vươn tay, ngắn cản Tần Diễn:
- Không cần, có hỏi hắn cũng không thừa nhận.
Hơn nữa sau chuyện lần này, hắn khó mà toàn mạng trong tay Nam Cung Mặc.
Đúng như Dạ Huyền dự đoán, tổn thất này đã thành công chọc giận Nam Cung Mặc, hắn ngồi trong lều trướng, ra lệnh cho đám binh sĩ thay phiên nhau đánh đập Hàn Thư.
- Khốn khiếp, ngươi vậy mà dám tính kế ta.
Hàn Thư oan uổng, nhịn đau nói:
- Thật không phải thuộc hạ, ban đầu Dạ Huyền không nghe ngăn cản một mực muốn tập kích.
Ai biết được hắn lại ranh ma như vậy.
Vừa đến nơi này đã nhắm vào kho lương thảo.
Nam nhân bên cạnh Nam Cung Mặc xua tay, nói:
- Dừng tay, đừng đánh nữa.
Nam Cung Mặc nhíu mày, hung hăng đáp:
- Cái gì mà dừng tay.
Nếu không phải tại hắn kho lương sao có thể cháy sạch như vậy.
Ta phải đánh chết hắn.
Nam nhân vừa uống rượu vừa nói:
- Ta đã nhắc nhở ngài từ đầu, đừng coi thường Dạ Huyền.
Hắn là kẻ lắm mưu mẹo, rất khó đối phó.
Có lẽ hắn đã biết trong quân có nội gián, nên mới cố tình dụ chúng ta mắc bẫy.
Bây giờ có đánh chết Hàn Thư thì lương thảo cũng đã mất.
Vẫn nên bảo tồn thực lực thì hơn.
Nam Cung Mặc siết ly rượu trong tay, nghiến răng nghiến lợi:
- Tên tiểu nhân bỉ ổi, cứ chờ đó.
Nam nhân kia nhếch môi cười nhạt:
- Bây giờ ngài nên làm theo kế hoạch của ta thì hơn.
Nếu để hắn đuổi đến, lúc đó có làm gì cũng muộn.
Nam Cung Mặc ném vỡ ly rượu, phẫn nộ nói:
- Tốt thôi, ta sẽ khiến hắn phải trả giá cho chuyện lần này.
Dạ Yến Thành dẫn đám người Tần Dao vào mật đạo hoàng cung xem bản đồ bảo tàng.
Thật ra nó giống với một bức tranh thủy mặc không hề có chỉ dẫn gì cả, nhưng Thượng Quan Túc Phong vừa nhìn thì liền có thể nhận ra.
- Đây thật sự là bản đồ bảo tàng, thứ đã hại Bắc Tần bọn ta diệt quốc.
Tần Dao nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Thế huyền cơ bên trong là gì? Không có chút chỉ dẫn nào thì sao mà tìm ra địa cung chứ?
Thượng Quan Túc Phong lắc đầu, thở dài nói:
- Không có.
Ta chỉ biết nơi này gọi là núi Lăng Phong, trong đó có rất nhiều cạm bẫy mê trận.
Chỉ cần đi sai đường thì chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Nhiều năm qua, đã có không ít kẻ tìm đến nơi này, nhưng không ai có thể trở ra.
Tần Dao lạnh sống lưng, không ngờ lại có thể lợi hại như vậy? Thượng Lâm Uyên nhíu mày, thứ hắn chú ý là vệt sáng mờ mờ trên đỉnh núi.
Hắn đến gần nhìn kỹ, cất tiếng hỏi:
- Ngươi còn biết gì về tấm địa đồ này?
Thượng Quan Túc Phong ngậm ngùi nhớ lại quá khứ, chậm rãi nói:
- Ta nhớ khi còn nhỏ, phụ hoàng đã từng kể ta nghe về nguồn gốc của tấm bản đồ này.
Ông ấy nói lúc đó hoàng tổ phụ ta vào núi săn thú, bất ngờ cứu được một nữ nhân kỳ lạ.
Nàng ta ăn mặc quái gở, không giống với trang phục của bất kỳ quốc gia nào.
Sau khi được cứu, nàng ta đã tặng tấm địa đồ này và một cuốn văn tự cổ cho hoàng tổ phụ ta.
Nói đó là bản đồ bảo tàng rất lớn.
Nhưng hoàng tổ phụ ta hoàn toàn không hiểu cuốn văn thư đó viết cái gì.
Còn nữ nhân kia sau khi ở lại hoàng cung một đêm thì đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, giống như chưa từng tồn tại vậy.
Thượng Lâm Uyên