Tần Ninh hôn mê suốt một ngày một đêm, lúc tỉnh lại đã nghe thấy Liễu Yên khóc nói:
- Tiểu thư, sao người mang thai lại không nói với nô tỳ?
Tần Ninh ngơ ngác, cất giọng nghi hoặc:
- Ai nói với ngươi ta mang thai?
Liễu Yên rót một tách trà đưa cho Tần Ninh, nàng lúc này mới phát hiện cổ họng mình khô khốc.
Đợi Tần Ninh uống xong, Liễu Yên mới sụt sùi nói tiếp:
- Là vương phi đã nói với vương gia, ngài ấy mới niệm tình mà gọi thái y đến chữa cho tiểu thư.
Sớm biết ngài ấy là người như vậy, tiểu thư cần gì phải...
- Đủ rồi...
Tần Ninh lớn tiếng quát, ngắt ngang câu nói của Liễu Yên.
Nàng không biết Tiêu Ngọc Dung vì sao lại giúp mình, nhưng nói gì cũng là ơn cứu mạng.
Tần Ninh đưa tách trà cho Liễu Yên, nói tiếp:
- Ngươi đi mời vương phi qua đây một chuyến.
Ta có chuyện cần nói với nàng.
Tiêu Ngọc Dung đi đến cửa, nghe thấy lời Tần Ninh thì cất giọng nhàn nhạt.
- Không cần, ta đến rồi.
Liễu Yên vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Nô tỳ bái kiến vương phi.
Tiêu Ngọc Dung phất tay, lạnh nhạt nói:
- Đứng lên đi.
Đây là thuốc Hồ thái y kê, ngươi nhanh đi sắc cho trắc phi uống đi.
Liễu Yên nhận lấy thuốc sau đó đi ra ngoài, lúc đi còn không quên đóng cửa điện.
Tần Ninh đợi Liễu Yên đi xa mới lên tiếng hỏi Tiêu Ngọc Dung:
- Sao cô lại giúp ta?
Tiêu Ngọc Dung ngồi xuống bàn, cười đáp:
- Cô nên cảm thấy may mắn vì mình là người Tần Gia.
Ta từng mang ơn cứu mạng của quận chúa nên không thể thấy chết không cứu.
- Nhưng ta và biểu muội cũng không tính là hòa thuận, ta còn nhiều lần hại muội ấy.
- Chuyện giữa hai người không nằm trong phạm vi xem xét của ta.
Tiêu Ngọc Dung nói lời này khiến Tần Ninh nhất thời nghẹn họng.
Cảm thấy suy nghĩ và hành động của Tiêu Ngọc Dung đều không thể đáng giá ở tiêu chuẩn thông thường.
Nàng chỉ biết nàng mang ơn Tần Dao nên có trách nhiệm phải bảo vệ người thân của cô.
Cho dù người đó có đối tốt với cô hay không.
Tiêu Ngọc Dung hôm nay đến cũng không phải muốn cùng Tần Ninh nói chuyện ân nghĩa.
Nàng ném cho Tần Ninh một lọ thuốc, cất giọng lạnh lùng:
- Uống nó vào, cổ độc trong người cô sẽ không phát tát.
Có điều ta vẫn phải chia buồn với cô, đời này cô sẽ không bao giờ mang thai được nữa.
May mà cô và Dạ Hiên chỉ mới ân ái một lần, nên có thể miễn cưỡng giữ mạng.
Tần Ninh sững sờ, mờ mịt nhìn Tiêu Ngọc Dung:
- Cô có ý gì?
Tiêu Ngọc Dung nhếch môi, cất giọng bình thản:
- Chuyện đến nước này ta cũng không muốn giấu diếm nữa.
Sở dĩ ta gả cho Dạ Hiên là vì mục đích báo thù.
Ta đã hạ trùng độc vào cơ thể Dạ Hiên, đời này của hắn đã định là tuyệt tự.
Chỉ cần hắn chạm vào nữ nhân nào, nữ nhân đó sẽ mất mạng.
Hắn chẳng những không có con còn phải cô độc đến già.
Tần Ninh kinh hoàng, vô thức lùi lại.
- Cô là thê tử của hắn, cô làm vậy thì được gì chứ? Nếu chuyện này bị bệ hạ phát hiện, mối ban giao giữa hai nước sẽ bị phá hủy.
Tiêu Ngọc Dung bật cười, nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt thương hại:
- Đến bây giờ mà cô vẫn còn có ý định nói thay cho Dạ Hiên? Chẳng lẽ cô đã quên hắn chỉ vì một bảo tàng không biết có thật hay không mà muốn lấy mạng cô sao? Hay cô quên mất lúc Khương Hậu vì để hắn thượng vị đã suýt thì đem cô và Tần Gia ra bêu đầu thị chúng?
Tần Ninh cúi đầu, ngập ngừng nói:
- Ta không quên, nhưng mà việc cô làm có thể sẽ liên lụy người vô tội.
Ta chỉ không muốn nhìn thấy cảnh chiến loạn mà thôi.
- Cô yên tâm, ta là trong sạch.
Kẻ hạ cổ trùng vào người hắn sớm đã hương tiêu ngọc tán rồi.
Tần Ninh, lúc cần nhân từ thì hãy nhân từ, khi nên tàn nhẫn thì nhất định phải tàn nhẫn.
Có như vậy cô mới không phải hối tiếc.
Bảo trọng...
Tiêu Ngọc Dung vừa dứt lời, một tiểu nha hoàn từ bên ngoài chạy vào quỳ sụp xuống nức nở:
- Bẩm vương phi, vương gia đột nhiên thổ huyết đã bất tỉnh rồi.
Tiêu Ngọc Dung bình thản nhìn tiểu nha hoàn, lạnh lùng nói:
- Vào cung mời thái y đến.
Còn nữa, sai người bẩm báo chuyện này với bệ hạ.
Dạ Hiên suy yếu nằm trên giường, lục phủ ngũ tạng đau đớn như có hàng nghìn con côn trùng thi nhau gặm nhắm.
Hồ thái y sau khi bắt mạch cho hắn, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Vân Quý Phi đứng bên cạnh Dạ Yến Thành, lo lắng hỏi:
- Hồ thái y, Hiền Vương sao rồi?
Dạ Yến Thành biết tình hình không ổn, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Hồ thái y theo mình ra bên ngoài.
Đợi đến khi cho tất cả lui ra, Dạ Yến Thành mới hỏi lại lần nữa:
- Khanh nói, Hiên Nhi thế nào?
Hồ thái y quỳ xuống, run rẩy đáp:
- Hạ thần đáng chết, hạ thần vô năng không thể chữa trị cho vương gia.
Xin bệ hạ giáng tội.
Dạ Yến Thành nghe thấy lời này liền nổi giận:
- Hiền Vương cuối cùng là bị cái gì? Khanh mau nói rõ cho trẫm.
Hồ thái y vẫn cúi