Bạch Linh phu nhân âm thầm đánh giá Dạ Huyền, thật sự không hổ là Sát Thần khiến các nước lâng bang khiếp sợ.
Lâu Nguyệt Cung của bà ta chẳng qua chỉ là một đảng phái giang hồ, nếu động thủ thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Bạch Linh phu nhân sau một hồi cân nhắc, vẫn là chọn cách dĩ hòa vi quý:
- Vương gia hôm nay hạ cố đến hàn xá không biết là có gì chỉ giáo?
Dạ Huyền mặt không đổi sắc, trầm giọng đáp:
- Ta có một vị bằng hữu hiện đang làm khách ở chỗ Cung Chủ.
Vì có việc cần gặp nên mạo muội đến làm phiền.
- Vương gia nói đùa rồi, ta mắc bệnh nhiều năm đã đóng cửa bế quan.
Trước nay chưa từng mời khách.
Dạ Huyền nhấc tay, liếc về phía Bạch Linh phu nhân:
- Cung Chủ nói thật sao?
Bạch Linh phu nhân cười đoan trang, dịu giọng đáp:
- Vương Gia tôn quý, thường dân như ta sao dám lừa ngài.
Dạ Huyền nhìn sang Cốc Chủ vẫn đang bình tĩnh đứng bên cạnh, cất tiếng hỏi:
- Lan cô nương đã gửi tin cầu cứu cho Dao Nhi, vậy nên ta mới phải đích thân đến đây.
Cốc Chủ, ông chắc chắn con gái mình không ở trong tay bọn chúng?
Cốc Chủ cúi đầu, buồn rầu đáp:
- Có lẽ vương gia đã hiểu lầm, hoặc cũng có thể kẻ bắt cóc A Ly đã mạo danh Lâu Nguyệt Cung để lừa gạt nó.
Ta và Cung Chủ giao hảo nhiều năm, sao nàng ấy lại muốn gây bất lợi cho con gái ta được.
Dạ Huyền gật đầu, nói bằng giọng áy náy:
- Vậy ta không quấy rầy Cung Chủ nữa, thứ lỗi vì hành động vô lễ vừa rồi.
Đây là bồi thường, Cung Chủ xin nhận lấy.
Dạ Huyền dứt lời, hai binh sĩ bên cạnh đã khiêng lên một rương bạc trắng giao cho Bạch Linh phu nhân, bà ta ngoài mặt thì tươi cười nhận lấy nhưng trong lòng đã phòng bị.
Dạ Huyền là người dễ nói chuyện như vậy thì đám ngoại bang đã không phải nếm trải mùi vị khổ sở rồi.
Nhưng trước mắt bà ta không thể manh động, chỉ đành thuận theo quan sát tình hình.
Dạ Huyền sau khi tạ lỗi thì thật sự ra lệnh rút quân, xem như vừa rồi chỉ là hiểu lầm.
Bạch Linh phu nhân nét mặt âm trầm nói với thuộc hạ nên cạnh:
- Ngươi sai người theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, có động tĩnh gì thì nhanh chóng báo với ta.
Tên thuộc hạ vâng dạ, đem theo vài người theo hắn xuống núi.
Lại không biết ba người trong số đó là Lan Ly và đám người A Lục, họ cứ vậy mà an toàn rời đi.
Bạch Linh phu nhân trở về, lúc này bà ta mới biết mình đã trúng kế “điệu hổ ly sơn” của Dạ Huyền.
Nhìn đám thuộc hạ nằm bất động trong phòng, Bạch Linh phu nhân phẫn nộ rít lên:
- Khốn kiếp, ngươi vậy mà dám tính kế ta.
Người đâu…
Thuộc hạ bên ngoài nghe tiếng gọi thì đi vào, nhìn cảnh tượng trước mặt cũng vô cùng kinh ngạc:
- Cung chủ cho gọi thuộc hạ.
- Dẫn theo một nhóm người lần theo dấu vết của Dạ Huyền.
Bất luận làm cách nào cũng phải mang được Lan Ly và Cốc Chủ Dược Vương Cốc về đây cho ta.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Người kia nói xong thì đứng dậy đi ra bên ngoài.
Một bàn tay mềm mại nắm lấy vai hắn ta, kèm theo đó là giọng nói ngọt ngào:
- Tả sứ, ngài không cần phải đi chịu chết đâu.
Cung Chủ đã mất hết võ công trở thành phế nhân.
Nếu Dạ Huyền đánh lên đây thì chúng ta mọc cánh cũng không thoát được.
Người kia quay đầu, cất giọng nghi hoặc:
- Thiếu cung chủ nói thật ư?
Cô gái kia mỉm cười, dịu dàng đáp:
- Lời ta nói đều là thật.
Nghĩa mẫu ta trúng độc đã nhiều năm, hiện tại chỉ cần vận công sẽ đứt hết kinh mạch.
Các ngươi nếu không muốn chôn chung với bà ấy thì nhanh chóng trốn đi.
- Vậy còn thiếu cung chủ thì sao?
Cô gái rũ mi, cất giọng buồn bã:
- Ta là con gái của bà, ta không thể đi được.
Tả Sứ, ta biết ngài rất tốt bụng, ngài nhất định phải mang mọi người an toàn rời đi trước khi trời sáng.
Nếu chậm trễ sẽ không kịp đâu.
- Được, đa tạ thiếu cung chủ đã nhắc nhở.
Tả Sứ đi rồi, sự dịu dàng lương thiện trên gương mặt cô gái cũng biến mất.
Nàng ta lau nước mắt, đắc ý trở về phòng.
Sau đêm nay, nàng ta sẽ khiến Bạch Linh nợ máu trả máu.
A Lục mang theo Lan Ly an toàn trở về, vừa thấy nàng Thượng Lâm Uyên đã cất giọng lo lắng:
- A Ly, cô không bị thương ở đâu chứ?
Lan Ly nước mắt lưng tròng, bất chấp ánh mắt của mọi người mà lao thẳng vào lòng Thượng Lâm Uyên.
- Ta tưởng sẽ không bao giờ gặp được huynh nữa…
Thấy nàng khóc thành như vậy, tâm của Thượng Lâm Uyên cũng nhói đau.
Hắn vỗ vai nàng, dịu giọng trấn an:
- Sao lại nghĩ như vậy chứ? Có ta