Dạ Huyền đặt Tần Dao lên xe ngựa, muốn đưa cô về Hầu Phủ nhưng bị cô ngăn lại:
- Ta không muốn mẫu thân lo lắng, đây chẳng qua là phản ứng bình thường thôi.
Một lát sẽ không sao.
Dạ Huyền để Tần Dao tựa trong lòng mình, bàn tay hắn đưa lên dịu dàng xoa nhẹ thái dương cô.
- Xin lỗi, đều là do ta đã không bảo vệ được nàng.
Tần Dao nhíu mày, không hiểu sao trái tim chợt nhói đau.
- Ngài đừng nói như vậy, ta thật sự không bị làm sao mà.
Dạ Huyền trầm mặc, hắn rất muốn nàng nhớ lại những chuyện trước đây.
Nhưng Thượng Lâm Uyên từng nói mọi chuyện nên thuận theo tự nhiên, không nên dồn ép mà tổn hại đến nàng.
Dạ Huyền giằng xuống nôn nóng trong lòng, dịu giọng:
- Sau này đừng đến gần cô công chúa đó nữa, kể cả nàng ta có nói gì cũng đừng tin.
Có rất nhiều kẻ muốn lợi dụng việc nàng mất trí để lừa gạt nàng, bọn họ đều không phải người tốt.
Tần Dao nép trong lòng Dạ Huyền, bất giác bĩu môi:
- Nàng ấy có tình ý với ngài, hẳn là xem ta thành tình địch đi.
- Nàng ta xem nàng là cái gì thì kệ nàng ta, nàng chỉ cần nghe lời ta là được.
Sắp tới còn có hỷ sự, ta không muốn khai chiến với Nam Nhạc vào lúc này.
Tần Dao ngẩng đầu, tò mò hỏi:
- Hỷ sự? Hỷ sự của ai?
Dạ Huyền biết mình lỡ lời lập tức lấp liếm cho qua:
- Đại thọ của Thái Hậu không phải việc hỷ sao? Người hướng Phật kỵ nhất sát sinh.
Tần Dao gật đầu, đúng là rất có lý.
Dạ Huyền nhìn nàng mới đó đã tin thì nhịn không được véo má nàng.
- Ngốc chết đi được, thật là không khiến người khác bớt lo mà.
Sau này đừng xưng hô khách sáo với ta nữa, cứ giống như trước đây gọi ta Huyền ca ca, có nghe thấy chưa?
Tần Dao hất tay hắn ra, tội nghiệp xoa xoa gò má của mình:
- Ta trước đây thân với ngài lắm à? Sao ta chẳng có ấn tượng nào thế?
- Vì nàng mất trí nhớ rồi.
Mau, gọi Huyền ca ca nghe thử xem.
Tần Dao đỏ mặt, lí nhí nói:
- Không gọi
- Thật sao?
Tần Dao lấy hết can đảm, quyết không khuất phục cường quyền.
- Thật…
Dạ Huyền thở dài, cất giọng bâng quơ:
- Tiếc quá, vậy ta chỉ đành đem Đại Bạch đi nấu canh rồi.
Tần Dao hoảng hốt lập tức ngồi thẳng dậy:
- Không được, nó là của ta mà.
- Vì là của nàng nên ta mới đem giết.
Nàng chọn đi, gọi Huyền ca ca hay để ta đem nó nhổ sạch lông đây.
Tần Dao lưỡng lự, cuối cùng ý chí chiến đấu cũng rời bỏ cô.
Tần Dao ỉu xìu, nhỏ giọng nói:
- Huyền ca ca…
Dạ Huyền khoanh tay, nhíu mày đáp:
- Ta nghe không rõ lắm, nói lớn lên xem nào.
- Huyền ca ca…
- Lớn lên.
Tần Dao cuối cùng cũng phát giận, cô ghé sat tai Dạ Huyền dùng hết sức gào to:
- Huyền ca ca… Huyền ca ca… Huyền ca ca …aaaa…
Dạ Huyền bật cười, đưa tay bịt miệng Tần Dao nói bằng giọng nuông chiều.
- Được rồi, nàng kêu to vậy sẽ ảnh hưởng đến cổ họng đấy.
Nào, để Huyền ca ca đưa nàng hồi phủ…
Gương mặt Tần Dao đỏ bừng, Dạ Huyền càng nhìn càng thấy cô thật đáng yêu.
Có lúc rất thông minh, có lúc lại ngây thơ không hiểu phong tình.
Trên đời này người có thể khiến hắn nâng niu như thế này e là chỉ có mình nàng thôi.
Dạ Huyền đưa Tần Dao về Hầu Phủ, lúc trở ra thì Lưu Phi đến báo tin bệ hạ có việc cần tìm hắn thương nghị.
Dạ Huyền không còn cách nào chỉ đành vào cung một chuyến.
Trong ngự thư phòng, các trọng thần trong triều đều đã có mặt đông đủ.
Nhìn thấy Dạ Huyền đến thì lập tức hành lễ.
Dạ Huyền cho mọi người đứng lên, kéo một lão thần qua mở miệng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vị lão thần chỉnh lại mũ mão trên đầu, thấp giọng đáp:
- Thần nghe nói Nam Nhạc muốn cùng chúng ta liên hôn.
Sứ thần cũng đang trên đường đến đây rồi.
- Chẳng phải đã từ chối rồi ư? Phụ hoàng còn thương nghị cái gì nữa?
Vị lão thần kia giật mình, hận không thể chui vào kẹt cửa.
Tần Vương cũng quá bạo gan rồi, lời như vậy mà dám nói ở ngự thư phòng sao?
Bên ngoài có tiếng bước chân, vừa trông thấy Dạ Yến Thành thì tất cả những người có mặt đều nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.
Dạ Yến Thành cho mọi người đứng dậy, hướng Dạ Huyền cười nói:
- Huyền Nhi, chuyện hòa thân…
- Nhi thần không có tình cảm gì với