Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 303: Yêu em vô cùng sâu đậm


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự kinh hãi trong lòng rốt cuộc giống như từng đợt sóng biển dâng tràn qua đi, bên gò má của Dụ Thiên Tuyết dính mấy sợi ướt nhẹp mồ hôi, bết dính trên da thịt trắng nõn nhìn thực mê người, cô ngước mắt lên, ánh mắt trong suốt mang theo chút ủ rũ chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt.

“Đã trễ thế này anh còn chưa ngủ? Công ty có rất nhiều việc phải xử lý à?”

“Lập tức xong ngay,” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói, hôn lên trán của cô: “Mấy ngày nay bận rộn chuyện của Y Y và Thiên Nhu, anh không quan tâm nhiều đến chuyện bên công ty, vì thế mới tồn đọng lại một ít việc, nhưng sẽ mau chóng xử lý xong, em ngủ trước đi, lát nữa anh ngủ.”

Dụ Thiên Tuyết có chút tham luyến vòng tay ấm áp của anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, cắn môi, không muốn buông ra.

“Như thế nào, nhớ anh à……” Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm của cô, dịu dàng hôn lên khóe miệng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói khàn khàn mang theo ngụ ý.

Cả người của Dụ Thiên Tuyết run lên, ngay lập tức phát hiện ra ý đồ của anh.

Cô thoáng trốn tránh, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Em mới không có, anh đừng có không đứng đắn.”

Dưới ánh sáng nhu hoà, ý cười trên gương mặt của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự mị hoặc quyến rũ lòng người, đôi môi anh nhẹ nhàng dán vào gò má của cô, thấp giọng thì thầm: “Anh thật hy vọng không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, để có thể mỗi ngày ở bên em làm chuyện không đứng đắn ……”

Dụ Thiên Tuyết co nắm tay đánh vào trên người anh, bị
anh bắt lấy, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn.

“Hiện tại em không nghĩ ra Thiên Nhu có thể đi nơi nào……” Dụ Thiên Tuyết thở dài, từ trong chăn ngồi dậy, ôm hai chân: “Em ấy có bằng cấp cao, nhưng lại không có bất kỳ kinh nghiệm xã hội gì, còn là từ Mỹ trở về, có rất nhiều tư tưởng không giống với bên này, em ấy cũng chưa từng trải qua cuộc sống gian khổ hiểm ác, em sợ……”

“Sợ em ấy chịu uất ức?” Nam Cung Kình Hiên tiếp lời cô.

Dụ Thiên Tuyết cắn môi: “Em chỉ có một đứa em gái này.”

“Anh biết, anh cũng chỉ có một……” Nam Cung Kình Hiên cười cười, ôm thân thể nhỏ xinh của cô vào lòng: “Có nhiều khi các cô ấy là bị chúng ta chiều nên sinh hư, chỉ có để họ đi ra ngoài tự mình cảm thụ thế giới, họ sẽ biết mình đã ở trong một thế giới an toàn đến cỡ nào, chân chính bảo hộ, không phải là em vẫn luôn giúp em ấy ngăn cản hết thảy mưa gió, mà phải để chính em ấy thử cảm thụ cái gì gọi là thương tổn, thật sự biết đau rồi thì sẽ không chạm vào nữa, thật sự hiểu ra thì sẽ tự mình bảo vệ chính mình.”

“Giống như lúc trước mọi người đối xử với Dạ Hi?” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói: “Nhưng anh nhìn bộ dạng hiện tại của cô ấy đi, kỳ thật đều là do các người cưng chiều mà ra, anh còn nói em.”

“Ừ,” Nam Cung Kình Hiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt cằm ở đỉnh đầu của cô, lẩm bẩm nói: “Hiện tại anh hối hận, lúc ấy nó muốn 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện