Trong gần mười chín năm cuộc đời của Tôn Hồi chỉ trải qua ba chuyện
lớn: Chuyện thứ nhất là năm tám tuổi cô từ quê lên thành phố; chuyện thứ hai là năm cô mười bảy tuổi, chị gái Tôn Địch gả cho một anh nhà giàu
đẹp trai; chuyện thứ ba là năm mười tám tuổi cô thi đỗ vào khoa Sinh,
đại học Giang. Có điều cái này không phải là điểm quan trọng, mà quan
trọng là anh rể nhà giàu đẹp trai của Tôn Hồi khen thưởng cô ba vạn, đây là khoản tiền 'kếch sù' đầu tiên cô có được trong đời.
Giờ, cô sắp trải qua chuyện lớn thứ tư.
Khi đó, Tôn Hồi mua bốn cây cần tây từ trong tay bác gái ở nhà ăn, cô ngồi trên ghế nhựa cắn 'rau ráu', nhai nhai được chục cái thì thật sự
không thể nuốt nổi nữa, cô lại nhổ vào trong khay cơm.
Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy ngẩn tò te.
"Mùi vị thế nào?" Thái Nhân Duy tò mò.
Tôn Hồi đáp với vẻ thâm thù đại hận: "Mày thử xem!", rồi đưa cọng cần tây qua cho cô bạn. Thái Nhân Duy vội vàng xua tay. Tôn Hồi 'phì phì'
vài phát, nhổ bã cần tây ra và cầm canh lên uống một ngụm.
Tạ Kiều Kiều ngưỡng mộ tinh thần thực nghiệm của Tôn Hồi, cô nàng lùa cả mấy miếng cơm còn lại vào trong, bàn tay rảnh rỗi giơ lên ngón cái.
Tôn Hồi to gan lắm. Sau Tết âm lịch, cô tăng năm, sáu cân, trên mặt
nhiều thêm một lớp thịt nõn nà. Không biết nghe được từ đâu là ăn cần
tây thì mặt có thể gầy đi, vừa tan học cô liền chạy ngay đến nhà ăn tìm
kiếm, cũng chẳng sợ còn dính thuốc trừ sâu. Tất nhiên, không phải Tạ
Kiều Kiều ám chỉ Tôn Hồi 'to gan' bởi lẽ này, mà là---Tạ Kiều Kiều không nhịn nổi quan sát Tôn Hồi, nhỏ giọng nói: "Mày bảo mày mặc đồ ngủ tới
nhà ăn cũng thôi đi, còn mặc đồ ngủ lên lớp, thầy giáo nhìn mày chằm
chằm mấy lần kìa!"
Tôn Hồi nhíu mày, cô vừa tỉa tót tóc mái. Đôi lông mày mà phần lớn
thời gian đều giấu dưới tóc mái chỉ khi nào nhíu nhíu mới hiện thân, hai hàng vừa đậm vừa đen lộ ra thoáng chốc rồi lại ẩn đi.
"Đừng xem thường đồ ngủ, nó cũng là trang phục nhá, hơn nữa còn rất ấm đấy!"
Một bộ đồ ngủ mùa đông bằng vải bông, lúc không có giờ học, nhiều
người sẽ mặc nó đến nhà ăn, nhưng mặc giống Tôn Hồi tới lớp thế này, cô
đích thực là nữ sinh có một không hai.
Khi ba người bắt đầu tranh cãi đồ ngủ có thể coi là quần áo bình
thường mặc đi ra ngoài hay không thì di động của Tôn Hồi đổ chuông. Bên
kia đầu dây, giọng nói của Tôn Địch gấp gáp:"Em mau qua đây, tới chỗ chị ngay!"
Tôn Hồi không biết đã xảy ra chuyện lớn gì, nhưng Tôn Địch rõ ràng
bảo cô trốn tiết. Đây là điều xưa nay chưa từng có. Từ bé đến lớn, Tôn
Hồi nghe lời Tôn Địch nhất, nên không nói hai lời tiện tay rút luôn một
trăm tệ trong bóp tiền của Tạ Kiều Kiều rồi co cẳng chạy. Tạ Kiều Kiều
tức điên, hổn hển: "Mày, đồ kẻ cướp!"
Tôn Hồi vẫy vẫy tay, mang theo tiền của Tạ Kiều Kiều biến mất trong biển người của nhà ăn.
***
Anh rể Đàm Đông Niên có một căn biệt thự ở núi Cẩm Tú. Sau khi kết
hôn, hai vợ chồng đã sống ở đó nửa năm. Đàm Đông Niên làm việc đến quên
ăn quên ngủ, buổi tối luôn không kịp về nhà, chị gái Tôn Địch liền
chuyển đồ đạc tới căn hộ trung tâm thành phố.
Từ trường đại học đến căn hộ gần một giờ xe chạy. Lúc Tôn Hồi tới
nơi, cảnh tượng là một mớ hỗn độn. Dì Triệu làm giúp việc theo giờ đang
cầm điện thoại, dáng vẻ nói chuyện khẩn trương. Thấy Tôn Hồi, dì ấy 'À'
một tiếng: "Hồi Hồi cũng tới rồi!"
Không kịp hỏi tình hình hình cụ thể, Tôn Hồi gào toáng lên với hai người phụ nữ đang túm lấy nhau: "Dừng tay!"
Vừa hét xong liền nghe thấy tiếng kêu của chị gái Tôn Địch, hình như
là bị đối phương tóm tóc, cả khuôn mặt đau đến méo mó. Cô ả xa lạ kia
còn la hét: "Không phải mày ngang ngược à? Mày ngang đi, bà đây cho cha
mẹ mày cũng không nhận ra mày luôn!" Dứt lời, ả ta giơ móng vuốt lên,
năm móng tay dài lóe lên dưới ánh sáng.
Tôn Hồi thét to: "Tao Canxi oxit mày, con mẹ nó!" rồi lao thẳng vào,
nhảy lên túm một phát lấy mái tóc dài vừa đen vừa thẳng của cô ả kia.
Tiếng kêu đau của đối phương lập tức truyền tới.
(*Câu này nguyên gốc là Canxi Oxit. Đây là một câu chửi tiếng lóng,
'văn minh' của các bạn trẻ. Vì Canxi oxit ký hiệu la CaO đồng âm với từ
操(cao) tương đương với ý nghĩa Fuck)
Đừng xem thường 'võ nghệ' của Tôn Hồi, cô chuyên trị kéo tóc và tai
của đối phương. Lúc cô ả kia ngẩng đầu kêu đau thì Tôn Hồi nắm luôn lấy
mũi cô ta, cánh tay uốn cong một cái kẹp chặt cổ cô ả. Nháy mắt, tình
hình chiến đấu đảo ngược.
Dì Triệu cũng sắp khóc, nói vào ống nghe: "Hồi Hồi đánh tới rồi!"
Đầu dây bên kia lập tức bảo: "Tôi về ngay đây, dì kéo Hồi Hồi ra đi!"
Dì Triệu hơn năm mươi tuổi, mấy ngày trước vừa nằm viện phẫu thuật,
cơ thể còn chưa bình phục hoàn toàn, nào có sức lực với can đảm xông vào trận chiến, chỉ có thể ở bên hét: "Hồi Hồi, cháu dừng lại đi!", "Phu
nhân ơi, đừng đánh nữa!" toàn là lời vô dụng.
Khi Đàm Đông Niên về đến, trong phòng khách chỉ có tiếng hít thở hồng hộc. Anh ta quét mắt, thấy ngay Tôn Hồi mặc bộ quần áo bông đè lên
người Bành Hân nằm dưới đất. Bành Hân vẫn đang giãy dụa. Tôn Địch vênh
mặt hất hàm sai khiến: "Con khốn! Mày đánh hả, lấy bản lĩnh lên giường
mồi chài người ta ra đi! Hồi Hồi, em giữ chặt vào!"
Sắc mặt Đàm Niên Đông xanh mét, gầm lên một tiếng: "Hồi Hồi, buông
ra!" rồi hai, ba bước chạy qua xông thẳng vào Tôn Hồi, gỡ vài lần không
thấy ra, trái lại Tôn Hồi còn kêu 'hừ hừ'.
Đàm Đông Niên bắt lấy eo của cô, trên tay dùng sức, cuối cùng ôm cô
lên, lại nghe tiếng Bành Hân đột nhiên hét khản cả giọng, tóc của cô ả
còn ở trong tay Tôn Hồi, mà Tôn Hồi không chịu buông. Mí mắt Đàm Đông
Niên giật giật, anh ta túm cổ tay của Tôn Hồi, cũng chẳng bận tâm lực
tác động lại khiến Bành Hân càng đau hơn, mái tóc dài bị kéo cả xuống.
Tôn Hồi vẫn đang ra sức vùng vẫy, đá chân giận dữ nói: "Đệch mợ, tôi hủy cô ta, cô ta đánh chị tôi, anh buông tay cho tôi!"
Đàm Đông Niên ôm Tôn Hồi qua một bên, gã quát một tiếng: "Giang
Binh!" Người tên Giang Binh không biết mọc từ đâu, cũng chẳng cần Đàm
Đông Niên ra lệnh đã ngầm hiểu ý giữ chặt Tôn Hồi.
Lỗ mũi Tôn Hồi phun khí như thể nghé con, hừ hừ hừ, mắt trợn tròn,
tóc ngắn chỉnh tề bên mang tai bấy giờ có vẻ dựng lên từng sợi, cả người cô đều ở vào trạng thái phòng bị khẩn cấp.
Đàm Đông Niên vừa xuất hiện thì Bành Hân lập tức khóc như hoa lê đẫm
mưa, nói: "Đông Niên...", mái tóc dài đen thẳng đã biến thành rơm khô,
mặt đầy vệt nước mắt, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì lộ ra dáng vẻ yếu đuối.
Bấy giờ Tôn Hồi mới nom rõ diện mạo của cô ả xa lạ kia, giống một nữ
sinh thanh tú, xem ra cũng chưa lớn là bao. Tôn Hồi nhìn Bành Hân, lại
nhìn Đàm Đông Niên, cuối cùng đưa tầm mắt đặt lên người Tôn Địch với vẻ
mặt không chút cảm xúc, phất phất cánh tay tỏ ý bảo người đàn ông đi
cùng Đàm Đông Niên buông ra.
Đàm Đông Niên lời ít ý nhiều: "Li hôn!"
Một tia sét giữa Trời tháng hai.
Tàn cục do dì Triệu thu dọn. Đàm Đông Niên lên tầng sắp xếp hành lý,
âm thanh truyền xuống cả tầng dưới,
Tôn Hồi chỉ nghe thấy giọng cầu xin
của Tôn Địch: "Em không quản anh nữa được chưa? Anh đừng bảo đi là đi
mà, em biết lần này em quá đáng rồi!"
Bành Hân ngồi trên sô pha mang vẻ mặt đắc ý, liếc mắt đụng phải ánh
nhìn gườm gườm của Tôn Hồi, cô ả lại dịch sang bên theo phản xạ.
Tôn Hồi nghiến răng nghiến lợi, thu nắm đấm, hầm hầm nhìn Giang Binh: "Anh là ai?" Tên này cứ canh giữ cạnh cô, sợ cô xông tới cắn cái người
trên ghế sô, nên cô coi hắn là kẻ đồng lõa.
Giang Binh đưa mắt đánh giá Tôn Hồi với kiểu ăn mặc kỳ lạ, đầu tóc rối tung, chậm rãi đáp: "Lái xe của giám đốc Đàm!"
Tôn Hồi mặc kệ hắn là lái xe của ai, bây giờ cô chỉ muốn đẩy bức
tường thịt này ra. Con thú hoang nhỏ bé trong cơn phẫn nộ đang quăng đạn pháo, ánh mắt sắc bén khiến Giang Binh không khỏi nhếch nhếch môi.
Đang giữa lúc giằng co, cuối cùng trên tầng truyền tới tiếng động,
Đàm Đông Niên xách hành lý đi xuống, không hề thấy bóng dáng của Tôn
Địch đâu.
Tôn Hồi thầm lo lắng, cô vọt ngay lên tầng. Lúc đi qua Đàm Đông Niên, cánh tay cô bị anh ta tóm lấy: "Sao em mặc như vậy mà chạy từ trường
tới hả?"
Trong lúc thế này anh ta còn có tâm tình hỏi Tôn Hồi chuyện quần áo,
cô tức sùi bọt mép: "Anh với con tiểu yêu kia tinh cút mau!"
Đàm Đông Niên cũng không nổi giận, anh ta vỗ vỗ đầu cô, đáp: "Trẻ con biết gì, lên tầng xem chị gái em đi!"
Tôn Hồi 'hừ' một tiếng, cũng chẳng bận tâm tầng dưới, hai chân giẫm mạnh, chạy vội về phía phòng ngủ.
Tôn Địch ngồi ở cuối giường lau nước mắt, lớp trang điểm tinh tế sớm
đã phai. Cô ấy liếc mắt nhìn Tôn Hồi, lên tiếng: "Đừng cho bố mẹ biết!"
Hai năm kết hôn, hai vợ chồng luôn lấy ân ái để cho người ta xem. Nhà họ Tôn toàn là dân thường, căn bản không thể tiếp xúc tới vòng tròn của Đàm Đông Niên, tất nhiên cũng không biết các loại tin tức bên lề. Tôn
Địch vẫn âm thầm nhẫn nhịn, tuần trước lại nhận được cuộc gọi khiêu
khích, tiểu yêu tinh Bành Hân bảo mình đã mang thai. Tôn Địch nóng nảy
đến độ giậm chân, hôm trước chạy thẳng tới chỗ ở của cô ả, hai người ném đồ đạc với nhau một hồi. Sau khi đôi bên đều tổn thất, Tôn Địch nghỉ
ngơi dưỡng sức. Hôm nay vốn tính toán gọi Tôn Hồi cùng đi tóm người, ai
biết Bành Hân vậy mà tự mình chạy đến.
Giải thích xong, nước mắt Tôn Địch lại lã chã, nhưng ngoài miệng thì bảo: "Con khốn kia hôm nay cũng không sinh non!"
Tôn Hồi vẫn trong nỗi kinh hoàng, cô luôn cho rằng anh rể Đàm Đông
Niên là một người người đàn ông đường hoàng, đẹp trai giàu có và nhiều
tiền, đối với cô cũng hào phóng, hai năm nay Tôn Hồi không phải sầu lo
về tiền tiêu vặt, ai ngờ gã lại là một con sói.
"Không sinh non!" Tôn Hồi rối rắm hỏi: "Cũng sắp ly hôn rồi còn không cho bố mẹ biết à?"
Tôn Địch trợn mắt nhìn cô: "Em biết gì, chị có chết cũng không ly hôn với anh ấy!"
Lời nói của hai vợ chồng y hệt nhau, đều bảo Tôn Hồi không biết gì.
Tôn Hồi oán thầm một tiếng, vuốt vuốt mái tóc dài lộn xộn của Tôn Địch.
Tôn Địch là một người có chủ kiến, vừa học vừa làm tốt nghiệp trường
đại học danh tiếng, thư ký yêu ông chủ. Sau nửa năm tự do yêu đương thì
cưới, năm nay cô ấy mới hai mươi sáu tuổi, còn xa mới tới lúc hoa tàn ít bướm, tuyệt đối có thể dồn sức làm lại cướp Đàm Đông Niên về.
"Anh rể em điều kiện tốt, bao nhiêu người chòng chọc nhìn vào. Đàn
ông ai chẳng lăng nhăng. Hai năm nay anh ấy ở bên ngoài cũng vẫn không
đến nỗi, công việc làm ăn khó tránh khỏi gặp dịp thì chơi vài lần. Lần
này truyền ra tên thật nên chị mới nhất thời không nhịn nổi."
Tôn Hồi điên tiết vì sự nhu nhược của bà chị: "Chị giấu diếm những
chuyện đó cũng thôi đi, giờ người ta tìm đến cửa cả rồi, anh rể như thế
mà chị còn cần à?"
Tôn Địch lần nữa nói câu: "Em biết gì!" rồi thở dài, "Em xem trên
phim, phu nhân những nhà giàu có dễ làm thế sao? Người nào không phải
mắt nhắm mắt mở. Chị đã khổ hơn hai mươi năm rồi, phải hưởng phúc nửa
đời chứ!" Có trách chỉ trách cô ấy đã quá kích động!
Lần này Đàm Đông Niên đi cũng chẳng biết là đi đâu, Tôn Địch chỉ e gã tới chỗ tiểu yêu tinh kia.
Tầng dưới còn lại có dì Triệu. Phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ,
dì ấy đang đợi chỉ thị tiếp theo. Tôn Địch bảo dì về rồi lại kéo Tôn Hồi thở dài chua xót hồi lâu mới lên tiếng: "Ngày mai thứ bảy, em đi tìm
anh rể em một chút!"
Tôn Hồi trợn mắt, muốn từ chối, chỉ nghe Tôn Địch nói tiếp: "Nghe lời chị! Bình thường anh rể em thường khen em đấy. Em trẻ con nói chuyện
anh ấy cũng sẽ không sầm mặt với em. Chị dạy em nói thế nào nhé!"
Tiếp đó, Tôn Địch khuyên bảo hết nước hết cái cả nửa ngày, dạy Tôn
Hồi đạo lý vợ chồng và hôn nhân, kết hôn thì dễ nhưng ly hôn thì khó,
Đàm Đông Niên ba mươi đương lúc tráng niên, còn là chủ doanh nghiệp, năm thê bảy thiếp cũng sẽ chẳng có người chê bai. Tôn Địch chỉ có vẻ ngoài
và bằng cấp, không có nhà cũng thiếu mất kinh nghiệm làm việc hai năm
nay, phụ nữ có thể tìm được mấy mối tốt ở lần kết hôn thứ hai chứ. Cho
dù thế nào Tôn Địch cũng không muốn vứt bỏ nguồn tài nguyên có thể so
với rừng đại thụ rậm rạp này.
Tôn Hồi hết cách, ở lại căn hộ trằn trọc cả đêm. Hôm sau cô mang
quầng thâm dưới mắt, mặc quần áo của Tôn Địch rồi ủ rũ đi làm nhiệm vụ.