Ngồi ở khoang hạng nhất là một loại hưởng thụ. Tôn Hồi biếng nhác nằm trên ghế, nhìn máy bay dần dần cất cánh, trong lòng ngứa ngáy muốn chụp vài pô ảnh, thầm nghĩ bây giờ không có Hà Châu bên cạnh, dù sao sẽ
chẳng khiến anh mất mặt.
Cái ham muốn khoe khoang này không dừng lại được, Tôn Hồi ngoan ngoãn ngồi một chốc, thấy xung quanh yên tĩnh, cũng sẽ không có ai chú ý đến
mình. Cuối cùng, cô lặng lẽ lấy máy ảnh ra, nhấn nút mở, toét miệng,
'flash'-một tấm ảnh mới ra lò.
Tự sướng đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Lúc Tôn Hồi đang tạo dáng trên
ghế ngồi thì đột nhiên cảm thấy đằng sau có vẻ tối đi. Một giọng nói
vang lên từ trên đỉnh đầu, mang theo sự kiêu ngạo quen thuộc: "Không xấu hổ à?"
Tôn Hồi ngớ người, động tác trên tay cứng ngắc, da đầu tê rần. Cô
ngẩng đầu lên một cách cực kỳ chậm chạp, nhìn khuôn mặt lớn trên đỉnh
đầu, trợn tròn mắt.
"Tròng mắt rớt cả xuống rồi kìa!" Đàm Đông Niên cười xùy, nhấn đầu Tôn Hồi, muốn cô ngồi lại như cũ.
Hệt thấy quỷ, da đầu Tôn Hồi nháy mắt đã đóng băng. Cô bất chợt giật
mình rồi xoay ngay cổ trốn sang một bên. Đàm Đông Niên thuận thế đoạt
lấy máy ảnh trên tay cô. Tôn Hồi nóng nảy kêu 'Này, này!", đột nhiên từ
trên ghế ngồi bật dậy khiến mấy hành khách xung quanh tò mò nhìn qua.
Cô cau mày: "Anh làm gì đấy?"
Đàm Đông Niên ấn nút, cũng không ngẩng đầu, đáp: "Chụp cũng chẳng ra
làm sao!" Vừa dứt lời thì máy ảnh theo một đường cong dọa người vọt lên
không trung bay về phía đối diện. Tôn Hồi nhanh tay lẹ mắt đỡ được, tức
giận đến nỗi tóc cũng sắp dựng đứng cả lên.
Nói rồi, Đàm Đông Niên trở về chỗ ngồi của mình, vừa đúng vị trí chếch phía sau Tôn Hồi.
Tôn Hồi điên tiết lại chả hiểu ra sao, hầm hầm ngồi xuống ghế. Một
lúc sau, cô mới cảm thấy quái lạ, vậy mà có thể gặp được Đàm Đông Niên
trên máy bay. Cô cũng sắp quên béng còn cái kẻ thế này, mà Đàm Đông Niên thì giống như trước giờ vẫn thân quen, chẳng mảy may cảm thấy sự xa lạ
giữa hai người. Thậm chí, Tôn Hồi cũng không thể không khâm phục lớp da
mặt dày của anh ta.
Đàm Đông Niên thường xuyên liếc xéo Tôn Hồi một cái, nhiều lần chộp
được lúc cô len lén xoay cổ nhìn về phía này. Ban đầu, anh ta chẳng qua
tùy tiện liếc sang cô mà thôi. Bởi lẽ ghế ngồi sô pha rộng rãi quá, khi
Tôn Hồi không quay qua quay lại, anh ta căn bản sẽ không nhìn thấy cô.
Giờ thấy dáng vẻ này của Tôn Hồi, rõ ràng là đề phòng và lấy làm lạ đối
với anh ta đây mà. Đàm Đông Niên cố ý trêu chọc bèn đưa một tay lên
chống cằm, nhướn mắt cứ nhìn chằm chằm phía ấy. Tôn Hồi vừa chạm phải
tầm mắt anh ta thì lập tức như bị điện giật, rụt ngay về.
Sau một tiếng rưỡi, máy bay hạ cánh. Tôn Hồi vội vã đứng dậy, nháy
mắt liền chạy ra khỏi máy bay. Bàn chân như bôi dầu, cô vừa đi vừa mở di động. Màn hình mới có tín hiệu thì rung đã rung lên ngay. Cô nghe máy
đồng thời vẫy xe, và nói với đầu bên kia: "Em vừa xuống máy bay. Anh căn giờ chuẩn thật!"
Hà Châu hỏi: "Em ra khỏi sân bay rồi?"
Tôn Hồi 'vâng' một tiếng, cùng lúc tìm taxi còn không quên ngoái đầu
nhìn đằng sau. Cô chạy nhanh thế, chắc không đụng phải Đàm Đông Niên
đâu.
Hà Châu hỏi cô: "Lên máy bay thế nào, có ngủ không em?'
"Không ngủ, em có tinh thần lắm!"
"Vậy có chụp ảnh không?"
"Có ạ, em..."
Tôn Hồi ngậm miệng, nghe thấy Hà Châu cười nói: "Rốt cuộc là cho em
chụp đấy. Anh thấy lần này em cố ý mang theo máy ảnh thì đã đoán ra
rồi!"
Anh vừa định hỏi cô cái khác bỗng nghe được một giọng nói truyền tới
từ đầu bên kia, rành rành mang theo tiếng cười châm chọc: "Em đây là
trốn nợ hay là sao, thấy anh liền chạy?"
Tôn Hồi hoảng, lùi về sau, cách xa Đàm Đông Niên ngoài năm bước. Nghĩ một lúc lại cảm thấy thế này quá mất mặt nên cô giả vờ bình tĩnh, nói
tiếp vào điện thoại: "Em vẫn chưa bắt được xe."
"Ai ở bên cạnh em?"
"Không có người ạ!" Tôn Hồi làm như chẳng có chuyện gì, liếc mắt nhìn Đàm Đông Niên đang đứng bên đường cùng mình, cô nói: "Không phải
người!"
Đàm Đông Niên trợn mắt với cô.
Trong điện thoại, Hà Châu im lặng một thoáng rồi hỏi: "Ừ, giờ bắt được xe chưa?"
Tôn Hồi vừa định trả lời thì thấy một chiếc xe chợt dừng lại bên
cạnh. Đàm Đông Niên cất bước. Song, anh ta đi về phía Tôn Hồi, tóm cổ
tay cô và lôi cô lên xe. Tôn Hồi hét to: "Anh làm gì đấy, buông ra!"
Đàm Đông Niên đáp: "Đưa em về!" Anh ta liếc di động của Tôn Hồi,
loáng thoáng nghe thấy đầu bên kia gầm lên mấy tiếng. Anh ta cười khẩy
rồi giật lấy. Tôn Hồi không đề phòng, sau khi kinh ngạc qua đi liền cướp về. Đàm Đông Niên giơ di động lên, nhẹ nhàng ấn một cái, cuộc gọi đã bị ngắt.
Tôn Hồi vốn không đọ lại được với sức của Đàm Đông Niên, cô há miệng
muốn kêu. Đàm Đông Niên liệu việc như thần, trước một giây, anh ta đã
bịt miệng cô lại. Cũng mặc kệ vẻ mặt kinh sợ của tài xế, anh ta nhét Tôn Hồi vào trong xe, ra lệnh: "Khóa cửa xe vào, cho xe chạy ngay!"
Tài xế hoảng hốt, mau chóng khởi động xe, phóng vèo. Trong kính chiếu hậu, một chiếc xe màu đen lặng lẽ đợi bên đường đã lâu cũng đồng thời
nổ máy. Đàm Đông Niên vừa áp chế Tôn Hồi, vừa liếc mắt nhìn đằng sau,
mím môi không nói một lời.
Trong phòng làm việc, Hà Châu đã nhấn gọi số của Tôn Hồi hai lần, xác định đầu bên kia tắt máy rồi, đôi con người của anh tối đi, u ám. Anh
lập tức làm hai việc.
Trước tiên anh gọi điện cho Tóc Vàng, giọng điệu không
lành: "Sao không đến sân bay?"
Tóc Vàng không nghe ra thái độ của anh, còn cười ha ha: "Yên tâm, yên tâm, sẽ cho Hồi Hồi một niềm vui bất ngờ. Em đến chậm là vì... vừa mới
tắc đường. Anh đừng gấp!"
Hà Châu lạnh giọng cắt ngang: "Lái xe đi ngay!"
Nghe Hà Châu nói xong, bàn tay Tóc Vàng xoay vô lăng suýt trượt. Sau
khi gác máy, gã liền tăng tốc lao về phía trước, vừa để ý tình hình giao thông vừa gọi mấy cú điện thoại.
Kết thúc cuộc gọi với Tóc Vàng, Hà Châu nhấn luôn số di động của Lê
Thu Sinh, anh vào thẳng vấn đề, hỏi về Đàm Đông Niên. Có được biển số xe của anh ta, Hà Châu tức khắc gửi tin nhắn cho Tóc Vàng, rồi nhờ Lê Thu
Sinh giúp một việc.
Sân bay cách trung tâm thành phố Nam Giang hơn một giờ xe chạy. Tóc
Vàng bấy giờ đã sắp lái lên cầu lớn, vô cùng lo lắng nhìn về phía những
chiếc xe chạy hướng ngược lại, và không ngừng thông báo với các anh em:
"Đến đâu rồi? Nhìn thấy xe chưa?"
Xe của các anh em chỉ cách gã không xa. Cả đám đều đang bận rộn tìm
chiếc xe kia. Lúc Tóc Vàng đang hối hận không thôi, trước mặt đột nhiên
lóe lên, chỉ thấy bên kia cầu có một chiếc xe xiêu xiêu vẹo vẹo chạy
tới. Mấy chiếc xe đều liều mạng né tránh, còn cả tài xế ló đầu ra khỏi
cửa sổ xe hướng về phía cái xe đó mà hét to chửi mắng. Tóc Vàng nhìn
trân trân. Cái xe khiến quần chúng tức giận này chẳng phải chính là cái
xe mà Hà Châu nói đó sao?
Sau khi xe qua cầu lớn liền dừng ở một bên. Xe cộ qua lại trên đường
xôn xao tò mò nhìn vào. Giữa ban ngày ban mặt, cái xe kia lại đang...
liên tục rung lắc.
Càng khiến người ta sốc hơn là sau mấy phút, ba chiếc xe khác bất ngờ lao về phía chiếc xe kia, đồng loạt phanh kít bên cạnh. Nhiều người
bước ra khỏi xe, anh chàng tóc vàng dẫn đầu vung cánh tay xông ngay lên
trước, nhưng khi cách xe còn mỗi một bước chân thì đột nhiên đứng khựng
tại chỗ.
Tóc Vàng trợn mắt há mồm nhìn vào trong xe, chỉ thấy tài xế phía
trước bị người ta túm tóc, buộc ép ngửa về đằng sau, không ngớt van xin. Một người đàn ông ngồi sau ghế của tài xế, tay bịt mắt, tay tóm lấy kẻ
đầu sỏ bên cạnh đang bổ nhào lên ghế lái. Còn kẻ đầu sỏ sau khi hét to
một tiếng cuối cùng, rốt cuộc buông tài xế, đẩy cánh cửa xe đã được mở
khóa chốt ra, quăng cho người đàn ông ngồi cạnh một cú đấm thật mạnh,
rồi nhanh chóng trốn thoát, vừa đứng thẳng liền hét gọi: "Tóc Vàng..."
Trước mắt Đàm Đông Niên toàn sao là sao, anh ta lắc lắc đầu, lại chớp chớp mắt, tầm nhìn mơ mơ hồ hồ, trên tay còn có mấy vết trầy, đau đớn
từng cơn.
Xuống xe, Đàm Đông Niên chỉ về phía Tôn Hồi, dĩ nhiên tức giận đến
nỗi nói không nên lời, liên tục: "Giỏi, giỏi, em được lắm!" Một năm
không gặp mà sức chiến đấu đã nâng cao, xuống tay cũng chẳng biết nặng
nhẹ, như thể không có bất cứ kiêng dè nào. Ví thử trong tay có dao, nói
không chừng cô còn tăng thêm hào hứng ấy chứ. Vậy mà Đàm Đông Niên mới
đầu còn xem thường cô. Sớm biết thì ban nãy nhét cô vào trong xe nên
buộc cho cô một sợi dây mới phải.
Trong lòng Tôn Hồi vẫn sợ, cô túm lấy Tóc Vàng, gào toáng lên với Đàm Đông Niên: "Anh biến thái! Anh đây là bắt cóc!"
"Anh bắt cóc?" Đàm Đông Niên cười nhạt một tiếng, quan sát ba chiếc
xe trước mặt và mấy người đàn ông ăn vận chẳng đâu với đâu, còn bình
tĩnh nhìn chiếc xe màu đen bám theo cả đường, lúc này đang đỗ chênh
chếch đối diện. Đàm Đông Niên cười bảo: "Được, anh lại nhiều chuyện rồi! Em cứ đợi đấy!"
Dứt lời, anh ta không để ý đám người Tôn Hồi nữa, lạnh lùng ngồi vào
xe, hung dữ ra lệnh cho tài xế bấy giờ da đầu vẫn đau đến không chịu
nổi: "Lái xe!"
Tôn Hồi vỗ vỗ ngực, lắc đầu, than: "Đồ thần kinh, đồ thần kinh!"
Tóc Vàng nghiến răng nghiến lợi, bàn bạc với các anh em đi xử lý tên
kia. Mấy người trào dâng căm phẫn, lâu sau mới lái xe đi. Tôn Hồi ngồi
vào ghế phụ, mượn di động của Tóc Vàng vội vàng nhấn số của Hà Châu. Mà
đằng sau xe này, chiếc xe màu đen chậm rãi bắt kịp.