Vào lúc ấy, tại một khu dân cư vùng giáp ranh thành thị nông thôn,
đèn đóm sáng chưng hơn cả bình thường. Đèn xe và đèn pin, các loại công
cụ chiếu sáng kéo nơi đây ra khỏi màn đêm đen, sáng như thể ban ngày.
Hầu hết xung quanh toàn nhà cấp bốn, cũng có mấy ngôi nhà hai tầng
nho nhỏ, dưới chân là đường đá. Gần chỗ căn nhà mái bằng mới láng thềm
xi măng lôm nhôm. Nơi đây vẫn giữ dáng vẻ lạc hậu cũ kỹ của hai mươi năm trước.
Những nhà dân quanh đấy nhận thấy động tĩnh nên xôn xao mở cửa sổ và
cửa lớn, ló đầu nghe ngóng. Họ sôi nổi bàn tán về những người đàn ông
cao to đó. Cũng không biết nhà họ Tôn lại đắc tội ai, đêm hôm mà kéo tới cả đống người thế kia.
Bác cả nhà họ Tôn nghe tin vội chạy tới, ban đầu còn tưởng rằng các
chị em khác không phục chuyện phân chia tài sản để lại nên kích động.
Chạy đến nơi, ông ta mới biết mình nghĩ nhầm. Còn chưa phản ứng thì đã
bị một người đàn ông tóm cổ áo, xách thẳng vào trong nhà, bị đối phương
quẳng mạnh xuống đất. Năm, sáu cái đèn pin vây quanh đồng loạt lai tới,
chói đến nỗi ông ta không mở mắt nổi, chỉ nghe thấy một giọng nói âm
trầm truyền tới từ đằng trước, như thể tự nói với chính mình: "Vào bằng
cửa sổ."
Bác cả hoảng sợ phấp phỏng ngẩng đầu lên, chỉ thấy người mở miệng
đứng trong phòng ngủ của Chu Phong, quay lưng với ông ta và hướng về
phía cửa sổ. Nói xong, người ấy từ từ quay lại, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng. Ánh sáng mờ quá cho nên không nhìn rõ ngũ quan của anh.
Đối với bác cả, Hà Châu nhìn mà như không thấy, anh nói: "Vào gian sau!"
Bụi bặm tích đầy căn nhà, trên bệ cửa sổ có dấu vết rõ ràng. Thoạt
đầu chỗ đó chắc hẳn lắp cửa sổ chống trộm, giờ song chống trộm biến mất, mấy cái lỗ thì vẫn còn.
Đứng cạnh, Thẩm Khiết dẫn đầu chạy ra. Sau khi vào phòng, cô ấy tìm
ngay được vị trí cửa sổ. Đối diện phòng này có một cây hòe lớn, hai
hướng Đông Tây đều là đường bê tông trống trải. Thẩm Khiết đưa mắt nhìn
dưới đất, lờ mờ thấy được giống vết chân. Có điều không rõ ràng nên
không thể chắc chắn trăm phần trăm. Mãi đến khi tới gần chỗ cây hòe, cô
ấy bắt gặp một hàng vệt bánh xe, dấu vết hướng về phía Đông. Đó là nơi
càng lúc càng heo hút, nằm sâu trong khu giáp ranh thành thị nông thôn.
Đứng sau Thẩm Khiết, Hà Châu đẩy cô ấy ra, ngồi xổm xuống xem xét một lượt rồi lập tức trầm giọng ra lệnh: "Lái xe!"
Dán mắt nhìn trần nhà rất lâu nên đôi mắt Tôn Hồi hơi đau.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô cứ ở lì trong phòng, ăn vài miếng cơm, hoàn toàn không có khẩu vị.
Xem như nhìn rõ căn nhà, mái bằng bình thường. Trong nhà không có lấy nổi một món đồ có thể đập được người. Phạm vi trong tầm mắt không có
nhà nào khác. Tôn Hồi là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, căn bản không thể xuyên qua song sắt cửa sổ. Tuy cô thừa nhận bản thân có sức
lực lớn và tàn bạo hơn những cô gái bình thường, nhưng phần tàn bạo này
còn không đủ để đánh bại một gã đàn ông.
Lúc đang oán giận ngập trời, Chu Phong gõ cửa bước vào đưa cho cô một bình nước lạnh và nói: "Giải khát!"
Từ trên giường, Tôn Hồi ngồi dậy, cào loạn mái tóc, chau mày không lên tiếng.
Chu Phong thở dài, tùy tiện ngồi xuống sàn: "Hà Châu vẫn chưa gọi điện đến. Nếu anh ta không định tìm em, em sẽ làm gì?"
Tôn Hồi lấy làm lạ: "Nên làm gì phải là anh chứ? Liên quan gì tới em?"
Chu Phong ngớ người, lập tức nở nụ cười, gật đầu bảo: "Cũng phải!"
Hắn nhìn Tôn Hồi, phát hiện cô đã không giống với bốn năm trước, cởi bỏ
vẻ mũm mĩm con trẻ, ngũ quan đều phát triển, thậm chí để tóc dài, vẻ
hoạt bát hãy còn, nhưng dưòng như nét ngốc ngếch đã biến mất.
Hắn bùi ngùi nói: "Thời gian trôi qua nhanh thật! Em đã trưởng thành
rồi. Nhưng cũng chẳng thể nào thay đổi. Đúng rồi, hai chậu cây trên mộ
mẹ anh là của em mang đến à?"
Tôn Hồi nhỏ giọng đáp: "Vâng!"
Chu Phong cười: "Cả nhà các em ấy mà, phải nói vấn đề di truyền của
ông bà em. Vấn đề ở đây là gì? Người nào cũng là cực phẩm. Trừ mẹ anh,
người còn lại chính là em, hiếm khi bình thường!"
Tôn Hôi nâng mắt liếc hắn một cái, hừ hừ mấy tiếng khe khẽ.
Chu Phong kể chuyện xưa, Tôn Hồi thi thoảng đáp vài câu. Hai người
cách nhau năm, sáu tuổi. Trước kia ngồi cùng bàn ăn cơm, đi thăm thân
thích, chẳng qua ký ức khá mơ hồ, nhưng suy cho cùng là người thân, từng có chung hồi ức. Cứ nói như vậy, vẻ mặt Chu Phong dần dần dịu đi. Tôn
Hồi đột nhiên mở miệng: "Em có thể hỏi anh không? Năm đó chuyện anh đâm
xe rốt cuộc là sao?"
Chu Phong thoáng ngẩn người, im lặng chốc lát mới trả lời cô: "Trời
tối, chạy nhanh, đường cũng hơi nguy hiểm, không cẩn thận nên vậy!" Hắn
nói đơn giản thế đấy, có vẻ không muốn nhắc nhiều tới nữa.
Lát sau, chuông điện thoại chợt vang lên trong yên tĩnh. Hai người
giật mình. Chu Phong lấy di động ra, vừa nhìn Tôn Hồi vừa chậm rãi đưa
máy đến trước mặt. Xem số máy nhấp nháy trên màn hình, hắn mỉm cười,
nhận điện thoại cũng không lên tiếng. Trong loa truyền tới giọng nói:
"Tôi muốn nghe Tôn Hồi nói chuyện!"
Chu Phong hướng microphone về phía Tôn Hồi, khẽ bảo: "Tùy tiện nói gì đó đi!"
Tôn Hồi liền gào toáng: "Hà Châu, em không sao hết á!" Vừa hét xong, di động đã bị lấy về.
Chu Phong đang định mở miệng với đầu dây bên kia, nhưng nói thì chậm
mà xảy ra thì nhanh, đột nhiên trông thấy Tôn Hồi ở trước mặt nhảy bật
dậy, cô khom eo xuống, ngoắc bình nước trên sàn lên, vung tay đập về
phía hắn. 'Bốp' một tiếng, cô lao thẳng tới cửa phòng, vọt ra như một
mũi tên, với động tác lưu loát. Chu Phong chỉ kịp thấy hoa cả mắt, căn
bản không thể tóm được cô.
Cửa lớn gần trong gang tấc, Tôn Hồi dùng sức lay tay nắm cửa, gấp gáp đến nỗi đỏ mặt tía tai. Đằng sau, tiếng bước chân dần đi tới. Chu Phong mở loa ngoài điện thoại, vừa gạt nước trên quần áo vừa nói: "Không có
gì! Cô ấy vừa định chạy trốn, tiếc rằng tôi đã khóa cửa lớn!"
Tôn Hồi lặng lẽ quay người, hai tay sau lưng âm thầm dùng sức, còn
uổng công vùng vẫy. Song, ngoài miệng cô hoảng hốt nói: "Em muốn thử
chạy trốn tí thôi..."
Cô đây là có chỗ dựa nên không sợ hử? Chu Phong bảo đảm sẽ không làm
cô bị thương, còn trò chuyện với cô. Tôn Hồi giằng co rất lâu, sau khi
nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định cược một ván. Mặc dù cô đã đoán
cửa lớn có khóa, nhưng xem như kiểm chứng sự thật này. Cô vẫn khó tránh
khỏi thất vọng, thậm chí hoảng sợ hơn. Giây tiếp theo Tôn Hồi bỗng hét
toáng, hai tay ôm lấy đầu. Mái tóc của cô bị Chu Phong kéo mạnh, chẳng
khác gì muốn dứt khoát nhổ sạch chúng. Một cú ném, Tôn Hồi liền bị quẳng trên đất, vừa định bò dậy thì hai cổ tay bị siết chặt một phát. Từ sau
thắt lưng, Chu Phong lấy ra một sợi thừng, hai ba cái đã trói đôi tay cô lại, di động bị ném bên cạnh truyền tới tiếng gầm đầy lo lắng: "Hồi
Hồi, Hồi Hồi! Em nói gì đi! Chu Phong, con mẹ mày, nói chuyện cho tao!"
Tôn Hồi cuống quýt lẩm bẩm: "Em không sao, em không sao!"
Chu Phong vỗ vỗ mặt cô, quỳ một chân trên sàn nhà, nói với đầu dây
bên kia: "Yên tâm, cô ấy còn sống! Bằng không mày bảo cô ấy ngoan ngoãn
tí đi. Tao cho mày hai mươi tư giờ, giao tài liệu ra đây! Đừng chơi trò
bịp bợm với tao nữa!"
Nói xong, hắn cười: "Đừng coi tao là trò đùa. Bốn năm trước tao không thoát thân nổi, bốn năm sau cũng không thể thoát. Không phải tao cần
tài liệu mà là tao không có tài liệu thì không thể sống tiếp được. Không thể sống tiếp được. Tao không để ý thêm vài người nữa chôn cùng đâu!
Tôn Hồi là em gái nhỏ của tao, chôn
cùng cũng tốt lắm!"
Lần này, Tôn Hồi thật sự sợ rồi, mặt cô trắng bệch, không dám tin, cô nằm vật trên sàn, mắt không nhịn nổi mà ứa lệ. Cô nghe thấy bên kia đầu dây, Hà Châu nói: "Hồi Hồi ơi, em ngoan ngoan đừng nghịch. Hai tư giờ,
chỉ hai tư giờ thôi. Đồ ở Hải Châu, anh đi lấy ngay đây!"
Nơi hoang vu trống trải. Mấy chiếc xe đỗ ở đó, phóng tầm mắt nhìn,
một vạt đồng ruộng và rừng cây, Đông Tây Nam Bắc, mênh mông bát ngát,
không có bất cứ dấu vết nào có thể lần theo, bốc hơi khỏi nhân gian dễ
như trở bàn tay. Hà Châu nắm vô lăng, đôi mắt gắt gao âm thầm nhìn chằm
chằm con đường phía trước.
Bên kia, cha Đàm đang ngồi uống trà trong nhà và cùng vợ bàn bạc
chuyện nghỉ lễ Quốc Khánh đi thăm hỏi bạn bè thân thích thì đàm Đông
Niên đột nhiên phá cửa lao vào, gió đêm ào ào thốc tới.
Trong thư phòng tầng trên, cha Đàm từ từ ngồi xuống rồi bảo: "Hơn ba mươi tuổi rồi còn không biết cái gì là trầm tĩnh sao?"
Đàm Đông Niên không vòng vo: "Hồi Hồi ở đâu ạ?"
"Thế nào, thám tử tư mà con sắp xếp không báo cáo điều này với con
à?" Cha Đàm mỉm cười: "Đừng quản những chuyện con không nên quản. An ổn
làm công việc kinh doanh nội thất đi. Điều không nên của cha chính là
cho con biết chuyện này!"
Ông ta đã bố trí Giang Binh khiến Đàm Đông Niên nhìn rõ được vấn đề
ấy. Khi đó, ông nói với Đàm Đông Niên rằng: "Chỉ cần để Giang Binh đi
theo con, nếu hắn có yêu cầu gì thì con cứ đáp ứng. Chỉ đơn giản vậy
thôi, việc khác chớ hỏi nhiều!"
Bởi lẽ ấy, Đàm Đông Niên mặc kệ Giang Binh bên cạnh mình, dẫn theo
hắn tham dự đám tang cô Hai. Sau khi không chịu đựng được nữa, cuối cùng Đàm Đông Niên đá Giang Binh đi, đồng thời làm ra một loạt các chuyện
'phản nghịch', chẳng hạn như dứt khoát ly hôn với Tôn Địch sau lưng cha
mẹ, chẳng hạn như lén xếp sắp thám tử bên cạnh Hà Châu và Tôn Hồi. Lúc ở sân bay trông thấy chiếc xe khả nghi kia, anh ta cướp Tôn Hồi đi, phá
hỏng mọi tính toán của cha Đàm.
Mặt Đàm Đông Niên xám xịt, hỏi lại lần nữa: "Hồi Hồi ở đâu ạ?"
Cha Đàm đăm chiêu, nhíu mày hỏi: "Hồi Hồi, Hồi Hồi... Thế nào, con
thích cô bé ấy?" Ông ta thấy Đàm Đông Niên mím môi không nói gì thì lắc
đầu: "Cô ấy không hợp với con, còn không bằng Tôn Địch. Về phần cô ấy ở
đâu con nên đi hỏi bạn trai cô bé!"
Đàm Đông Niên im lặng một chốc, vuốt phẳng cảm xúc rồi hỏi với vẻ mặt căng thẳng: "Cha có danh tiếng có địa vị, con có công ty, có tiền bạc.
Người trong nhà cũng không phải sầu lo chuyện ăn mặc, tại sao cứ khăng
khăng không chịu thu tay. Nuôi gà nuôi vịt ngoài sân, ban ngày cùng mẹ
con leo núi vẽ tranh, tối đến hai người tản bộ tán gẫu. Ngày tháng vốn
trôi qua rất tốt. Rốt cuộc cha là vì lẽ gì chứ?"
Cha Đàm nhìn bức thư pháp trên trên tường,'Tri Túc Giả Thân Bần Nhi
Tâm Phú, Tham Đắc Giả Thân Phú Nhi Tâm Bần ( Người biết đủ thì thân
nghèo nhưng trái tim giàu có; Kẻ tham làm thì thân giàu có nhưng trái
tim nghèo nàn). Ông ta thờ ơ đáp: "Cha sớm đã nói với con, biết xem,
biết viết, nhưng không biết làm. Bản tính con người vốn là vậy. Con biết rõ, hà tất còn muốn hỏi lại!"
Ông ta quay đầu nhìn Đàm Đông Niên, thở dài: "Con là con trai ta. Cha sẽ không hại con. Cha chưa bao giờ để con vào tập đoàn. Mười năm qua,
con cũng hoàn toàn không hay biết gì cả. Về sau cứ thế mở công ty nội
thất của mình, chẳng phải rất tốt sao? Cha làm gì đều không liên quan
tới con. Đừng can thiệp vào nữa. Trừ phi..." Ông ta thấp giọng: "Con
muốn khiến tập đoàn tan rã, hơn một ngàn con người thất nghiệp, rút dây
động rừng, trước khi cha ngồi tù, phỏng chừng đã mất mạng trong tay kẻ
khác. Hiện tại sự tình đã thân bất do kỷ rồi. Cha không có hành động,
những người ngồi trên vị trí kia cũng sẽ không trơ mắt nhìn mọi chuyện
bại lộ đâu. Cha tự tay làm tốt hơn để bọn họ giết người mà không chớp
mắt."
Đàm Đông Niên hùng hổ tới, lại lặng lẽ rời đi. Cánh cổng lớn của tòa
nhà khép vào. Anh ta ngồi trên xe hồi lâu, nhìn vầng trăng ngoài cửa
kính, se sẽ thở dài một tiếng.
Đêm khuya yên ắng. Hôm nay dường như dài một cách lạ thường. Ban ngày sôi nổi như vậy nhưng ban đêm lại im lìm thế này đây.
Đàm Đông Niên chầm chậm lái xe lên đường về thành phố Nam Giang, lướt qua tầng tầng đèn neon nhiều màu sắc.
Mai Cẩn An đi vào sân bay, trước khi làm thủ tục check-in lên chuyến
bay tới Nam Giang mới nhận được tin tức: Hà Châu bên kia dự định đặt vé
máy bay hôm sau quay về Hải Châu.
Chu Phong nhận cuộc gọi của Mai Cẩn An: "Ngày mai Hà Châu sẽ trở lại. Về phần anh, đừng quên đồ trong tay mình. Vé máy bay, hộ chiếu, và cả
tiền mặt, toàn bộ tôi đều đã chuẩn bị tốt. Anh lên máy bay đi bất cứ đâu cũng chẳng ai biết."
Chu Phong thở phào một hơi. Đêm khuya tăm tối, hắn dường như trông
thấy bình minh tươi sáng. Từ nay về sau ra nước ngoài sinh sống, tiền
tài vô hạn. Hắn có thể ngồi ôm núi vàng núi bạc, khinh thường đám kiến
dưới chân.
Ngồi suốt trong phòng khách, Chu Phong chờ đợi thời gian trôi qua.
Nhìn bóng đêm trước mắt từ từ biến mất, từng vệt, từng vệt hệt cảnh quay chậm, ánh sáng dần dần lọt vào tầm mắt. Hai mươi tư tiếng cũng chậm
chạp, gạt ra từng giờ từng giờ thẳng tới khi hào quang phút chốc xuất
hiện, Chu Phong bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rên khe khẽ từ trong
phòng truyền ra, nhè nhẹ và yếu ớt.
Hắn chậm rãi đứng dậy đi tới gần, tiếng kêu nhỏ như muỗi: "Anh họ... anh họ..."
Cửa phòng mở ra, nắng sớm ùa vào, nhàn nhạt rải lên mép giường cạnh
cửa, chiếu vào một gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, nước mắt
giàn giụa. Thời tiết cuối tháng chín mát mẻ, dưới cái quần màu be loang
lổ vệt máu.
Tôn Hồi đang ôm bụng, mấp máy môi run rẩy nói: "Em mang thai hơn hai
tháng rồi. Anh họ... anh họ... đưa em tới bệnh viện đi. Em xin anh... Em đang có thai..."