Hôm sau, Mai Đình Sơn tự đi một chuyến tới kho bãi, còn ra lệnh cho
cấp dưới tìm hiểu mấy nơi. Chưa tới buổi trưa thì đã truyền đến tin tức, lão ta nổi đóa ngay tại chỗ rồi lập tức bảo người điều tra hướng đi của Hà Châu tại thành phố Nam Giang. Đợi phòng làm việc không có ai, lão ta liền gọi điện thoại cho Mai Cẩn An, tức giận không thể tả: "Con có biết Hà Châu đã làm gì không?"
"Con tưởng đây là bố ngầm thừa nhận?" Giọng điệu của Mai Cẩn Anh hờ hững, không nghe ra cảm xúc gì.
Mai Đình Sơn nói: "Bố ngầm thừa nhận? Phải rồi, bố ngầm thừa nhận!"
Lão ta thực sự vẫn ngầm thừa nhận một số hành vi nhỏ của Hà Châu, đàn
ông nào mà chẳng có chút dã tâm. Lão ta đã muốn lôi kéo Hà Châu, chấp
nhận khả năng Hà Châu trở thành con rể của mình, đương nhiên Mai Đình
Sơn phải cho anh ít mật ngọt. Nhưng mật ngọt này không phải để cho Hà
Châu đâm lão ta một dao ở sau lưng, không phải khiến cho lão ta mất đi
cả thị trường trong lúc không hay biết gì.
Mai Đình Sơn tính toán vậy, mặc dù nói không bị tổn hại lớn nhưng đâu thể dễ dàng để yên như thế. Thời gian trước vẫn tốt đẹp, không ngờ chỉ
mấy ngày đã xảy ra biến cố lớn. Lão ta thoáng suy ngẫm liền đoán được
nguyên do.
Năm năm trước, Chu Phong làm việc trong tập đoàn Trung Quảng, bề
ngoài thì trung thành với Trung Quảng, kỳ thực sớm đã âm thầm bắt tay
với Mai Đình Sơn.
Mai Đình Sơn hỏi: "Hà Châu đã sớm biết?"
Mai Cẩn An im lặng chốc lát rồi đáp: "Vâng!"
Mai Đình Sơn nhắm mắt, lồng ngực hơi phập phồng.
Năm đó, Chu Phong quá tham lam, sớm đã có lòng dạ khác, sau khi lấy
được lại không hề ngoan ngoãn liên lạc với Mai Đình Sơn. Gây chuyện xong hắn ẩn nấp quá sâu. Mai Đình Sơn tìm hắn hai năm, cuối cùng cũng chỉ
phát hiện được dấu vết của hắn tại thành phố Nam Giang, nhưng tiếp đó
hắn lại biến mất tăm, cho tới khi hắn vào tù.
Hiện tại, Mai Đình Sơn 'tha thứ' cho hắn, cho hắn cơ hội lần nữa, đáng tiếc... lão ta trăm tính ngàn tính đều tính sót Hà Châu.
Ngay từ lúc ban đầu gia nhập, Hà Châu đã bắt đầu tính toán, đánh lừa tất cả mọi người.
Động tĩnh lần này của Hà Châu quá lớn, kinh động tới Lê Thu Sinh.
Sáng sớm điện thoại của Lê Thu Sinh liền đuổi tới, hỏi anh chuyện mấy lô hàng kia là thế nào. Sau khi nghe xong, Lê Thu Sinh cũng chỉ nói với Hà Châu rằng: "Có cần gì thì gọi tôi bất cứ lúc nào!"
Hà Châu mỉm cười, gác máy. Chưa tới một chốc, anh lại nhận được điện thoại của lão Đàm. Sáng nay khá náo nhiệt.
Tôn Hồi biếng nhác nằm trên giường không muốn dậy. Cô thấy tinh mơ Hà Châu mới về, hôm nay lại dậy sớm như vậy, nên có chút không vui: "Anh
quên mất mơ ngủ là như thế nào rồi phải không? Mỗi ngày chỉ ngủ vài
tiếng ít ỏi vậy còn có thể mơ cái nỗi gì chứ!"
Hà Châu đã bỏ điện thoại sang một bên, ôm luôn lấy Tôn Hồi, hôn cô
một cái thật mạnh, thấp giọng nói: "Có em ở đây, ngày ngày anh như nằm
mơ rồi!"
Tôn Hồi không nhịn nổi mà vểnh khóe môi, thẹn thùng bảo: "Học ở đâu đấy, giỏi thật!"
Hà Châu nhéo má Tôn Hồi, mỉm cười đưa cằm cọ cọ bên môi cô. Chân râu
lởm chởm quá xấu xa, Tôn Hồi không cho anh chạm vào môi, chỉ có thể khẽ
kêu lên phản đối. Cuối cùng Hà Châu cắn được môi cô, hai người loạt xoạt trong chăn rất lâu, đợi tới khi sắc xanh tràn ngập núi có muốn 'tắt'
cũng không 'tắt' nổi mới xuống giường. Tôn Hồi đi lại khó khăn, cô bám
trên người Hà Châu, được anh ôm đi đánh răng rửa mặt, rồi được anh ôm ra khỏi cửa phòng. Tới chỗ camera có thể nhìn thấy, Tôn Hồi tức khắc trở
nên kiên cường mang vẻ mặt nhăn nhó, loi choi chạy thẳng xuống cầu
thang.
Người giúp việc nấu đầy một bàn đồ ăn, lau hai tay vào tạp dề và nói: "Hà tiên sinh, vừa nãy Đàm tiên sinh gọi điện thoại tới bảo rằng chiều
nay sẽ qua, dặn tôi chuyển lời tới hai người."
Hà Châu thoáng cau mày cũng chẳng buồn nhìn người giúp việc, anh vẫn
gắp đồ ăn cho Tôn Hồi đồng thời lên tiếng: "Tiên sinh chỉ có một. Dì đợi lát nữa thay tôi chuyển lời, chiều nay biệt thự đóng cửa từ chối tiếp
khách!"
Dì giúp việc ngớ ra, hậm hực gật đầu, vội vàng quay lại trong bếp dọn dẹp.
Tôn Hồi nhai đồ ăn không thương tiếc, nhìn chằm chằm bóng lưng của
người giúp việc khẽ nói với Hà Châu: "Dì này rõ ràng vẫn hướng về Đàm
Đông Niên. Cũng không biết anh muốn làm gì, sao giữ lại người của anh ta chứ?"
Cô đổi cách đặt câu hỏi quanh co. Hà Châu nhét một miếng nấm vào
trong miệng Tôn Hồi, cười đáp: "Cô nàng ranh mãnh!" Ngừng một chốc, anh
liếc nhìn nhà bếp một cái, rũ mắt suy tư. Rốt cuộc lúc sắp ra khỏi cửa,
anh nhận áo khoác Tôn Hồi đưa cho và nói với người giúp việc: "Đừng gọi
điện thoại nữa!"
Tim Tôn Hồi giật thót, cô mang vẻ mặt khó hiểu nhìn sang Hà Châu. Một tay anh vắt áo khoác, một tay anh nâng mặt Tôn Hồi lên nhẹ nhàng vuốt
ve: "Khả năng đêm anh mới về. Tìm một người ở trong biệt thự với em.
Chốn hoang vu này cũng không sợ gặp phải thứ bẩn thỉu."
Anh muốn đi gặp lão Đàm. Nơi này trước sau lại là chỗ của lão Đàm.
Đàm Đông Niên ở bên Tôn Hồi, Hà Châu cũng yên tâm. Nhưng anh hơi khó
chịu, trước khi xuất phát anh nâng cằm Tôn Hồi lên, mạnh mẽ hôn cô mấy
cái, cũng mặc kệ camera trong góc. Tôn Hồi tức giận đuổi ra ngoài nhéo
anh. Thấy Giang Binh đứng cạnh xe, cũng phải đi cùng Hà Châu, cô mới
dừng động tác, ngượng ngùng chạy vào nhà.
Lão Đàm vẫn hẹn gặp Hà Châu tại nhà hàng tư nhân kia. Trong sân luôn
yên ắng. Cửa lớn của phòng bao này cũng để ngỏ, có thể nhìn thấy cảnh
sắc bên ngoài. Song, hiếm có người đi qua quấy rầy. Hà Châu quan sát mấy lượt mới phát hiện vị trí của căn phòng này rất tốt, quang cảnh tươi
đẹp, và còn cách xa những gian phòng khác. Hai vệ sĩ đứng ở cửa viện có
thể ngăn cách hoàn toàn những kẻ rảnh rỗi.
Lão Đàm hình như không xem Giang Binh là người ngoài, gọi hắn tới rót trà, còn bảo hắn đứng bên, không cho hắn rời đi. Bắt gặp cái liếc mắt
của Hà Châu, lão Đàm cười bảo: "Giang Binh mười tám tuổi thì đã làm việc cho tôi. Trước đây, hai người cũng từng qua lại. Mọi người đều là chỗ
thân quen, không cần câu nệ! Chu Phong bên kia cậu xử lý thế nào? Thời
gian không đợi ai đâu!"
Chu Phong kín miệng lắm, bản thân hắn cũng rõ đây là món đồ giữ tính
mạng của mình, giao ra nhất định sẽ chết, không giao ra ngược lại còn có thể an toàn, người nào cũng không thể thương tổn hắn.
Cuối cùng lão Đàm nói: "Động tĩnh hôm qua hơi lớn, sau khi dẫn con hồ li già kia tới thì cậu mệt đấy!"
Hà Châu mỉm cười uống một hớp trà, nhẹ nhàng đáp: "Ô!"
Anh và lão Đàm đang nhàn nhã uống trà ngắm cảnh, biệt thự dưới chân núi phía bên kia, bầu không khí lại đang căng thẳng.
Tôn Hồi mang vẻ mặt chán ghét trừng trừng nhìn Đàm Đông Niên, không
muốn gặp anh ta, cơ mà cũng không muốn về phòng. Ai biết Đàm Đông Niên
sẽ làm gì trong biệt thự này.
Tôn Hồi chất vấn: "Di động lần trước anh cướp của tôi đâu?"
"Bán được hai trăm tệ rồi!" Đàm Đông Niên thủng thẳng trả lời: "Còn chẳng đủ tiền ăn một bữa cơm!"
Tôn Hồi tức tối quay người, biết Đàm Đông Niên đang nói dối, cũng
biết anh ta không tính trả lại điện thoại. Tôn Hồi tiếc tiền cái di
động, càng đau lòng hơn là những tấm ảnh chụp được mấy năm nay. Cô và Hà Châu hẹn hò, đi chơi, những kỷ niệm đó đều lưu trong máy.
Tôn Hồi không muốn gặp Đàm Đông Niên, lại chẳng đuổi
nổi anh ta đi
đành coi anh ta là không khí. Cô kéo tay Thẩm Khiết nói chuyện cùng
mình, hỏi cô nàng sắp xếp kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh ra sao. Thẩm Khiết chẳng biết làm thế nào, đáp: "Tổng giám đốc Hà không cho nghỉ!" Chẳng riêng
gì không có kỳ nghỉ, Thẩm Khiết còn phải theo sát Tôn Hồi. Nghỉ lễ Quốc
Khánh bảy ngày, Hà Châu không rảnh ở cạnh Tôn Hồi, nên sớm đã dặn dò
Thẩm Khiết, bảo cô ấy gọi lúc nào là đến lúc ấy, cũng không thể xảy ra
bất cứ sai sót nào nữa. Tinh thần của Thẩm Khiết khẩn trương cao độ.
Đàm Đông Niên bị quẳng sang một bên, chẳng ai nhòm ngó, chỉ có người
giúp việc thường xuyên cung kính tới thêm cà phê cho anh ta. Uống xong
ba tách cà phê, Đàm Đông Niên đứng lên đi lại, lồng ngực phập phồng tức
tối, thầm mắng mình ăn no rửng mỡ, gắng chống đỡ. Nhưng nâng cổ tay nhìn đồng hồ mới chưa qua hai tiếng, cũng chẳng biết bên kia cha mình khi
nào muốn kết thúc buổi chuyện trò. Anh ta dứt khoát gọi người giúp việc
đến, hỏi chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày trong biệt thự bên rìa phòng bếp. Dì giúp việc cầm tiền của người ta, đương nhiên cẩn thận báo cáo
như thật, còn nói sinh động đến nỗi nước miếng văng tứ tung: "Mỗi bữa cô Tôn ăn hai bát cơm, thích ăn món ngấm nước tương nhất, chỉ chan nước
tương cũng đủ rồi. Ăn uống đặc biệt đơn giản, còn rất tiết kiệm. Đồ ăn
để qua đêm đều bảo tôi cho vào trong tủ lạnh, nếu hôm sau Hà tiên sinh
không ăn cơm nhà thì cô ấy ăn đồ còn lại tối qua. Nếu Hà tiên sinh ăn
cơm nhà, thì cô ấy để làm bữa khuya cho mình. Tôi thấy đây là cô ấy tiếc rẻ, mỗi lần làm bữa ăn khuya đều ăn..." Người giúp việc ngẫm nghĩ từ
ngữ để miêu tả rồi nói với vẻ không chắc chắn: "Rất là đau khổ!"
Đàm Đông Niên nghe đến say sưa hứng thú, anh ta hỏi: "Hà tiên sinh không biết à?"
"Hà Tiên Sinh biết ạ!" Người giúp việc âm thầm liếc nhìn qua phòng
khách, hai người kia đều không chú ý tới bên này, dì ấy nhỏ giọng nói:
"Một lần tôi lén trông thấy cô Tôn vừa vặn bị Hà tiên sinh tóm được. Về
sau Hà tiên sinh cùng ăn với cô ấy. Hai người đều biết sống tiết kiệm."
Đàm Đông Niên hào hứng bảo người giúp việc nói tiếp. Có điều mấy ngày ngắn ngủi, chuyện thú vị nhiều vô kể, dì ấy vẫn không thể kể hết trong
một chốc một nhát. Tôn Hồi biết giày vò quá, nhiều lần còn khiến đám anh em vệ sĩ bên ngoài đỏ cả mặt. Sau khi người giúp việc tới mới biết Tôn
Hồi muốn giới thiệu đối tượng cho họ. Nghe tới đây, Đàm Đông Niên xém
chút cười to. Qua một lúc, anh ta lại nhìn về phía phòng khách, chỉ có
thể loáng thoáng trông thấy một cái đầu nho nhỏ. Biệt thự rộng thế này,
nói một câu cũng có vẻ nghe được tiếng vọng, hàng ngày Tôn Hồi đi đi về
về căn bản không ở bên ngoài lâu. Cô buồn tẻ bao nhiêu mới đi tìm vệ sĩ
chuyện trò.
Hôm nay, Tôn Hồi không hề cảm thấy vắng vẻ tí nào. Đôi khi rõ ràng đã ngừng nói chuyện với Thẩm Khiết, nhưng vừa nhác thấy mặt của Đàm Đông
Niên, cô liền dựng cả tóc, tinh thần sáng láng, ý chí chiến đấu dâng
cao. Bữa tối Hà Châu chưa về, Đàm Đông Niên mặt dày ngồi xuống bàn cơm.
Tôn Hồi không nhịn nổi nữa, gắp đồ ăn chạy lên tầng để ăn, ăn xong đi
xuống tầng mới biết Đàm Đông Niên đi rồi. Biệt thự trống trải, cô vịn
lan can đá đá chân, cũng không biết tối nay mấy giờ Hà Châu về.
Bên ngoài biệt thự, cạnh bụi cây ven đường quốc lộ cách sườn dốc
không xa, Phù Hiêu Vi đội chiếc mũ lưỡi trai, mặc áo khoác màu đen, võ
trang đầy đủ ngồi xổm ở đó, vừa gãi nốt muỗi đốt trên cổ, vừa thầm mắng
Tôn Hồi có cá tính mà không có nhân tính, chẳng có nghĩa khí chị em
Cô bạn sớm đã nhìn ra sự kỳ lạ của Tôn Hồi mấy ngày qua, ra vào
trường học không kết bọn với các cô nữa, hình như luôn có xe chuyên đưa
đón. Nháy mắt vậy mà vào ở trong tòa biệt thự sang trọng thế kia. Phù
Hiểu Vi lên mạng tìm rất lâu, không tra được tí tin tức nào về tòa biệt
thự này, chỉ biết trong vòng 1 km có suối nước nóng, mùa đông nhiều
khách du lịch, mùa thu cũng kinh doanh hàng ngày. Phải cái, gần đây có
vẻ đóng cửa, xung quanh thưa thớt người.
Phù Hiểu Vi không đoán ra được sự kỳ quặc trong đó, chẳng qua cô
không rõ Giang Binh vì sao vô duyên vô cớ xuất hiện, mà Chu Tung Dật làm thế nào quen biết Giang Binh. Cô bạn nhớ kỹ năm ấy mình rõ ràng từng
nói qua về Chu Tùng Dật với Giang Binh, chuyện trò đến mức dường như rất chi tiết.
Phù Hiểu Vi mù quáng đợi ở nơi này cũng chẳng biết rốt cuộc muốn đợi
cái gì. Cô bạn trông thấy một chiếc xe hơi từ trên dốc đi xuống, cầm ống nhòm lên nhìn một cái, người trong xe hình như từng quen biết. Nghĩ hồi lâu Phù Hiểu Vi mới nhớ ra mình và bọn Tạ Kiều Kiều từng đứng trên ban
công phòng ký túc xá nhìn trộm anh ta bị Tôn Hồi đánh. Cô bạn không khỏi líu lưỡi, chẳng biết đang diễn trò gì đây.
Ngồi xổm tới khi Mặt Trăng bò lên đỉnh núi, Phù Hiểu Vi thực sự ngồi
hết nổi, nhìn xung quanh cũng chẳng thấy nhà ở, cô bạn không muốn giải
quyết vấn đề sinh lý ngay tại chỗ, chỉ có thể nín tiểu, lôi xe đạp bên
cạnh ra, vội vàng lao về hướng lúc trước đạp tới. Vừa đạp thật nhanh vừa hung hăng hạ quyết tâm ngày mai tìm Tôn Hồi hỏi cho rõ, nếu Tôn Hồi
giấu giấu diếm diếm nữa thì mình sẽ cắt đứt quan hệ luôn.
Xe đạp đổ dốc, cũng không tốn sức. Phù Hiểu Vi nhấn pê đan tăng tốc, chẳng mấy chốc thì trông thấy một tòa nhà.
Trong vòng 1km của khu biệt thự là sơn trang suối nước nóng. Bấy giờ
lờ mờ có ánh đèn chiếu sáng, Phù Hiểu Vi chầm chậm dừng trước cửa sơn
trang, ngóng về phía cửa lớn cao ngất mà thăm dò.